Cố Chấp Cuồng
Chương 14 :
Ngày đăng: 14:21 19/04/20
Edit: Rei
Kể từ lúc lở tay làm Lục Tắc Linh bị thương, thái độ của Thịnh Nghiệp
Sâm đối với Lục Tắc Linh cũng khá hơn một chút, lúc trước vô cùng bài
xích thì sau này lại biến thành lạnh lùng. Anh không nói với cô lời nào, rồi lại vô cùng lệ thuộc vào cô, tạm thời nhà họ Thịnh để cho Lục Tắc
Linh ở lại, thỉnh thoảng cô sẽ về đó thay đồ, nghỉ ngơi, rồi vài tiếng
sau lại rời đi, lúc ấy Thịnh Nghiệp Sâm sẽ tra tấn bảo mẫu, cho đến lúc
Lục Tắc Linh trở lại. Cuối cùng không còn cách nào khác, Lục Tắc Linh
không rời đi nữa, thu dọn đồ đạc, ăn ngủ luôn ở trong phòng bệnh.
Sau khi xuất viện, Thịnh Nghiệp Sâm từ chối ở cùng cha mẹ, chọn một ngôi nhà trong thành phố mà sống, cũng chính là nơi mà Lục Tắc Linh ở suốt
ba năm trời sau đó. Sau khi về nhà, mọi vấn đề sinh hoạt của Thịnh
Nghiệp Sâm đều không muốn bảo mẫu nhúng tay vào, cũng không tiếp xúc với người khác, cuộc sống ngày thường của anh
đều do một tay Lục Tắc Linh chăm sóc.
Anh cũng trở nên trầm mặc hơn, không còn nhắc tới Diệp Thanh nữa, cũng
không còn muốn đi theo chị ta nữa. Trừ những lúc thỉnh thoảng trong mơ
không khống chế được mà gọi tên chị ta, cái tên Diệp Thanh cũng gần như
biến mất trong cuộc sống của bọn họ.
Khi đó Lục Tắc Linh cho rằng mình vẫn còn cơ hội, cô cảm thấy tất cả bỏ
ra đều là đáng giá, chỉ cần Diệp Thanh đi, dù là một phần vạn cơ hội, cô cũng không muốn bỏ qua.
Chỉ là cô không biết, sự giày vò tra tấn, kỳ thật tới bây giờ mới bắt đầu.
Thời gian đầu bị mù kỳ thực không hề dễ chịu gì, hơn nữa đối với một
người đàn ông vốn đang bình thường, quả thật là một đả kích chí mạng.
Thịnh Nghiệp Sâm cự tuyệt bảo mẫu cũng như bắt đầu cự tuyệt cô.
Nhà được thiết kế rất đơn giản, thiết kế như những nhà bình thường khác, đồ nội thất có rất nhiều góc cạnh. Thịnh Nghiệp Sâm không nhìn thấy nên rất nhiều lần vô tình đụng phải.
Anh lảo đảo nghiêng ngã lục lọi, bất luận là ăn cơm hay đi vệ sinh, thậm chí tắm cũng kiên trì tự mình làm, bị đụng ngã cũng là chuyện thường
như cơm bữa, làm cho toàn thân thương tích đầy mình.
Lục Tắc Linh thường ngừng thở đứng cách chỗ anh không xa, cô không dám
phát ra âm thanh quá lớn, sợ anh phát hiện sẽ ghét, nhưng cô lại không
yên lòng, cho nên lúc nào cũng đi theo. Cô cũng không nhớ rõ anh đã ngã
xuống qua bao nhiêu lần, mỗi một lần cô muốn đi tới dìu cũng bị anh hất
ra.
Cô nắm chặt tay, nhưng đau nhất không phải ở tay, mà là ở tâm, cô đau lòng nhìn Thịnh Nghiệp Sâm tự hành hạ chính mình.
"Nghiệp Sâm..." Lần đầu tiên cô ở trước mặt anh không nhịn được mà phát ra âm thanh nức nở.
"Đừng miễn cưỡng nữa, để cho em giúp anh đi..."
nhưng bởi vì anh, từ đó cuộc sống của cô chìm vào trong bóng tối. Cũng
chưa bao giờ nói một câu oán hận.
Không phải anh chưa từng cảm động, nhưng cũng chỉ là do nhất thời cảm
động, rất ngắn ngủi, còn chưa kịp khuếch tán, đã bị cảm xúc khác làm cho tệ hại đi. Anh sợ một khi cảm nhận được sự mong đợi của cô, anh sẽ vô
lực mà đáp lại.
Ba năm trước đây, cũng trong một đêm như thế này, giống như bị trúng
độc, anh đột nhiên nhào về phía Lục Tắc Linh đang run rẩy. Như có tiếng
sấm chớp vang dội trên đỉnh đầu, phảng phất giống như có một nỗi sợ hãi
cùng tội lỗi, rồi lại giống như chỉ có tiếng sấm, mới có thể đánh tan
một tia lương thiện cuối cùng trong lòng Thịnh Nghiệp Sâm.
Anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy, tự nhiên trong cơ thể có
một loại cảm xúc mãnh liệt, đối với Diệp Thanh là yêu, đối với quá khứ
là tiếc nuối, đối với Lục Tắc Linh là hận, đối với tương lai là vô
dụng... Tất cả tất cả mọi thứ xung quanh anh đều trở nên lộn xộn, anh
chỉ cảm thấy chính mình sắp bị dìm ngập, sắp hít thở không thông, chỉ có phát tiết mới có thể giải quyết được.
Anh đem tất cả cảm xúc phức tạp trong cơ thể hóa thành những động tác
thô lỗ để phát tiết trên người Lục Tắc Linh, giây phút tiến vào thân thể cô, đột nhiên nỗi sợ hãi của anh nhường lại cho khoái cảm đang dâng
trào. Giống như có một âm thanh nói cho anh biết phải làm như vậy, anh
chỉ là không thể nhịn được nữa. Anh nên cảm thấy ghê tởm thân thể của
cô, cô đã làm những chuyện ghê tởm như vậy với anh, thế nhưng anh lại
sinh ra dục vọng với cô. Anh cảm giác trong người mình dường như xuất
hiện thêm một nhân cách xấu xa khác - - không yêu mà vẫn làm tình.
Ban ngày anh mang mặt nạ ngụy trang đi làm từ thiện, trợ giúp những đứa
bé bị mù, dùng tiền mua sự bình yên, mua cảm kích, vì những tội nghiệt
của mình mà chuộc tội, nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, một mình đối
mặt với Lục Tắc Linh, những mặt xấu trong cơ thể lại tùy ý mà xao động,
anh mặc kệ những tiêu cực đó mà không ngừng phát tiết.
Diệp Thanh từng là ánh sáng mặt trời của anh, nhưng không ngờ cô ấy lại
đưa anh tới hố đen không thấy đáy, anh và linh hồn bị vứt bỏ bởi người
con gái đã từng cứu anh. Nhưng Lục Tắc Linh, lại có thể tàn nhẫn như
vậy, đem anh trở về cái thế giới này.
Trong thân thể của anh ẩn chứa một con mãnh thú, tàn bạo lại còn tự ti,
ích kỷ rồi lại yếu ớt. Anh vẫn không muốn giải phẫu, anh không muốn chữa khỏi mắt, không muốn phải nhìn thấy cuộc sống đầy vô vọng này, không
muốn nhìn thấy mọi thứ trên thế giới này khi không có Diệp Thanh nữa,
không muốn nhìn thấy bản thân mình hèn hạ, không dám đối mặt với thân
thể làm cho anh không thể khống chế được, anh đang cảm thấy xa lạ - -
với chính mình.