Cố Chấp Cuồng

Chương 15 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Công ty cấp một khoản tiền để mua một số thiết bị giảng dạy cùng bàn ghế cho trường khiếm thị, Thịnh Nghiệp Sâm bận rộn giải quyết xong công

việc liền đi một chuyến đến trường học.



Trường học và viện mồ côi hợp tác với nhau, các trẻ được nhận vào đều

tàn tật và vứt bỏ. Thịnh Nghiệp Sâm có chút cảm thông với những đứa trẻ

này như đang cảm thông với chính mình trước kia. Cha mẹ anh đều là dạng

người của công việc, lúc anh vẫn còn mặc tã lót thì đã được đưa cho bà

nội nuôi dưỡng. Khi còn bé cho dù đi đến nơi nào thì anh cũng đều đi

cùng với bà nội và bảo mẫu, trừ hàng năm chụp chung một tấm hình gia

đình, anh thậm chí còn không có tấm hình nào chụp riêng với cha mẹ. Khi

còn bé anh vẫn không hiểu tại sao cha mẹ lại như thế, luôn hết lần này

đến lần khác chờ mong bọn họ gọi điện về cho mình, vậy mà bọn họ chưa

từng gọi về lần nào, vất vả lắm mới về được một lần thì cũng chỉ cho anh tiền, mua những thứ đắt tiền làm quà tặng cho anh, dùng chút ít thời

gian ở cùng anh, anh như vậy, thì có khác gì so với những đứa trẻ bị bỏ

rơi này đâu? Cha mẹ anh, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái.



Tuổi thơ cô đơn tịch mịch của anh cuối cùng cũng vì sự ra đời của em gái mà thay đổi, nhưng đến cuối anh vẫn mất đi đứa em gái mà anh yêu quý

nhất. Em gái ra đi ngoài ý muốn đã hoàn toàn làm mối quan hệ giữa anh và cha mẹ càng xấu đi. Anh đối với cha mẹ hận đến nỗi không thể hòa giải

được nữa.



Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cha mẹ nói sẽ cho anh ra nước

ngoài học, khi đó quan hệ giữa anh và cha mẹ đã trở nên rất xấu, tất

nhiên anh sẽ không nghe theo lời bọn họ . Thành tích học tập của anh

luôn rất tốt, cũng không phải trời sinh anh thích học tập, anh chỉ muốn

thay đổi, có thể sớm thoát khỏi cha mẹ, không muốn dựa vào bọn họ nữa.



Thời điểm nhập học ở trường đại học, Thịnh Nghiệp Sâm tới làm thủ tục,

anh cảm thấy trường này rất nhạt nhẻo, cho đến khi gặp được Diệp Thanh.



Diệp Thanh bị bạn bè ở hội học sinh lôi kéo đi làm tình nguyện viên, trợ giúp những học sinh mới nhập học làm thủ tục. Diệp Thanh vừa lúc bị

phân đến giúp Thịnh Nghiệp Sâm. Thật ra Thịnh Nghiệp Sâm chọn trường này là do đàn anh khóa trên đề nghị, cho nên anh mới tới, ngày đó anh cũng

không biết là sợi dây thần kinh nào của mình không bình thường, đột

nhiên có ý muốn trêu chọc cô, cũng liền nghĩ sai thì hỏng hết, mọi

chuyện cứ tùy vào duyên số.



Diệp Thanh tốt bụng giúp Thịnh Nghiệp Sâm xách hành lý, va li nặng như

vậy, cô vẫn cật lực mang đi, Thịnh Nghiệp Sâm cũng không hỏi, cố ý không giúp một tay, vốn tưởng rằng cô sẽ như những đứa con gái khác cảm thấy

anh không có phong độ, nhưng cô cứ như vậy, mồ hôi đầm đìa đem va li của anh đưa đến, trước khi đi còn lấy nước cho Thịnh Nghiệp Sâm uống.



Tuy bề ngoài Diệp Thanh rất lạnh lùng, nhưng bên trong đã xuất hiện ngọn lửa cháy hừng hực. thời gian ba năm, Diệp Thanh cải tạo Thịnh Nghiệp

Sâm thành người gặp người yêu, nhưng đến cuối cùng cô lại rời bỏ anh,

không còn thương anh nữa .Tất cả đều là do Lục Tắc Linh hại, cô tàn nhẫn như một kẻ sát nhân, chia rẻ sự gắn bó của anh và Diệp Thanh.



Có lẽ anh và Lục Tắc Linh là một loại người giống nhau, cô biến anh

thành anh của ngày xưa. Trở về bộ dạng ngày xưa, trở thành một đứa đứa

bé cô đơn không ai yêu thương.
“Em…..”



Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên lật người lại, đem Lục Tắc Linh đè dưới thân

mình. Không giống với sự thô lỗ thường ngày, mặc dù động tác của anh rất gấp gáp nhưng là do kích tình mà phát tiết. Anh vội vàng đẩy áo ngủ của Lục Tắc Linh lên trên, ngón tay thô ráp mang theo nhiệt độ nóng bỏng

chạm vào da thịt của Lục Tắc Linh, đến mức đốt lên ngọn lửa hừng hực

trong người cô, Lục Tắc Linh chỉ cảm thấy trong cơ thể mình như có vật

gì đó giống như quả bóng không ngừng được bơm khí vào, gần như sắp nổ

tung.



Cô không lưu loát đáp lại anh, động tác của cô càng làm cho bản năng đàn ông của Thịnh Nghiệp Sâm tăng lên. Anh giống như ngựa hoang mất cương ở trên thân thể của cô mà rong ruổi, mồ hôi thấm ướt cả thân thể.



Động tác của anh lúc đầu so với lúc sau còn gấp hơn, Lục Tắc Linh giống

như ở trên bờ biển cát mịn, bị sóng biển đẩy lên phía trước, sau đó lại

bị cuốn lấy, sức lực của cơ thể và giác quan cảm thụ cùng tập trung lại

một chỗ, trong đầu đầy máu sung gay gắt.



Phút chốc đạt tới cao trào, tiếng hít thở nặng nề của Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên biến mất.



Bất ngờ không kịp chuẩn bị, anh nâng gáy của Lục Tắc Linh lên, giống như mang theo chút men rượu, mạnh mẽ cùng bá đạo hôn xuống, anh gặm nhắm

môi cô, trao đổi nước miếng, triền miên đến chết.



Lục Tắc Linh không tự chủ được mà rụt đầu lại, nhưng bị Thịnh Nghiệp Sâm dùng sức đè lại.



Nụ hôn kia kéo dài thật lâu, lâu đến nỗi Thịnh Nghiệp Sâm phát tiết xong vẫn chưa dừng lại. Anh rời khỏi môi cô, mệt mỏi nằm ở trên vai cô, cả

đại não của cô hiện giờ đều là trống rỗng.



Không thể tin được, Thịnh Nghiệp Sâm hôn cô, anh cùng cô thân mật rồi

hôn môi, thậm chí còn vuốt ve thái dương của cô, thế nhưng, thế nhưng nó lại còn mang theo một chút dịu dàng nữa…..



Quỷ thần ơi, Lục Tắc Linh nhắm hai mắt lại, đừng thưởng cho cô như vậy, cô sợ nhưng cũng không biết phải vì sao.



Đôi tay cô run rẩy ôm lấy thắt lưng đầy mồ hôi của Thịnh Nghiệp Sâm, ôn

tồn dán sát vào da tay của anh. Giờ khắc này, yên tĩnh đối với cô mà

nói, quả thật giống như một giấc mộng.



Cô giống như đi nhầm vào mộng cảnh của Elise*, cảnh sắc kiều diễm này đẹp đến lạ thường, cô không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.



Cô nghe thấy nhịp tim Thịnh Nghiệp Sâm đập ổn định, đáy lòng rung động rồi lại lo lắng.



Cô từng cực kỳ không hy vọng anh khôi phục ánh sáng, nếu như anh có thể nhìn thấy, cô liền không có tư cách ở lại bên cạnh anh.



Nhưng giờ phút này, cô thật sự hi vọng anh có thể nhìn thấy cô, dù chỉ trong một giây thôi cũng tốt.



Thịnh Nghiệp Sâm, anh có biết hay không, có biết người con gái mà anh hôn lúc này, có tên là Lục Tắc Linh không?