Cố Chấp Cuồng

Chương 16 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Lòng tham của con người giống y như dòng nước, có được một chút, lại

muốn thêm một chút nữa...nếu có khác thì chính là nước thì vẫn không

ngừng chảy. Lúc ban đầu, Lục Tắc Linh chỉ là muốn ở lại bên cạnh Thịnh

Nghiệp Sâm, cho dù chỉ là một cái bóng cũng được, cô cũng thỏa mãn lắm

rồi, nhưng lâu ngày, cô lại sinh lòng tham, chỉ vì một cái hôn của anh

mà không ngừng sinh ra ảo tưởng. Cô muốn biến giấc mơ kia trở thành sự

thật, có lẽ nếu cô cố gắng thêm chút nữa thì Thịnh Nghiệp Sâm sẽ yêu cô

cũng không chừng.



Đã lâu lắm rồi cô không vì mình mà đi dạo phố, mấy năm may quần áo cô

mặc đều là do Thịnh Nghiệp Sâm thấy giảm giá nên thuận tiện mua cho cô,

ngay cả cô cũng dần quyên mình là người chỉ mới hai mươi mấy tuổi, có

thể tùy ý trang điểm như những người phụ nữ trẻ trung khác.



Vẻ mặt chọn quần áo của cô y như lúc chọn mua dưa hấu, chuyên chú và rất nghiêm túc, không không ngừng lục lọi, cô mua một cái váy và một cái áo khoát, những thứ này đối với cô mà nói là rất xa sỉ.



Thanh toán xong, cô vui mừng xách túi trở về, định vào nhà thì đột nhiên nhớ ra, Thịnh Nghiệp Sâm bị mù rồi, cái gì cũng không nhìn thấy, cô có

mặc như thế nào thì cũng có gì quan trọng đâu?



Cô không khỏi tự cười nhạo sự ngu ngốc của mình. Lục Tắc Linh mím môi,

cố làm ra vẻ hạnh phúc. Cất xong đồ, cô nhanh tay nhanh chân chui vào

phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Tất cả đều là những món Thịnh

Nghiệp Sâm thích ăn, cô thấy mình biểu hiện thái độ lấy lòng anh rõ ràng úa rồi , nhưng cô lại không cách nào ngừng lại được.



Nấu cơm xong, cô đứng trước hồ nước, nhớ lại chuyện đêm hôm qua, bất

giác liền cảm thấy ngọt ngào. Cô lấy tay chạm vào môi mình, giống như

trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Thịnh Nghiệp Sâm vậy.



Chuẩn bị xong tất cả, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm vẫn chưa về, cô không biết

mình lấy lá gan ở đâu, lại dám lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh Nghiệp

Sâm.



Chỉ là một cái hôn mà thôi, Lục Tắc Linh cũng chỉ coi nó như là sự bố

thí của Thịnh Nghiệp Sâm cho mình, chỉ tiếc, từ đầu tới cuối, Thịnh

Nghiệp Sâm cũng chưa từng cho cô lấy lần nào.



Một hồi lâu sau mới có người nghe máy, đầu kia truyền đến giọng nói có chút say của Thịnh Nghiệp Sâm: "Ai vậy?"



Lục Tắc Linh có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói: "Là em."



"Có chuyện gì?"



"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Hôm nay có về ăn cơm không? Bây giờ trễ lắm rồi."



"Không về." Hai chữ vô cùng lạnh lùng, giọng nói rất có khí phách.



"Tại sao?" Lục tắc Linh lại quá đắc ý mà vênh váo: "Em nấu rất nhiều đồ ăn, hay là, anh về nhà ăn cơm đi?"



Cô chưa từng làm trái lời Thịnh Nghiệp Sâm lần nào, nhưng giờ phút này,

cô lại dám vì mình mà tranh thủ. Cô tự cho mình tư thái của nữ chủ nhân

trong nhà nên có thể chọc giận Thịnh Nghiệp Sâm. Giọng nói của anh rét
xuống nức nở. Vô cùng thê lương, vô cùng đau đớn, sẽ không bao giờ còn

hy vọng nữa, cuộc đời của cô hoàn toàn kết thúc rồi. Không có Thịnh

Nghiệp Sâm, cô không thể sống nổi được nữa.



Có lẽ ông trời không tuyệt đường sống của con người, đang lúc Lục Tắc

Linh không còn chút hy vọng nào nữa, thì Thịnh Nghiệp Sâm lại trở về,

uống say đến nỗi không biết gì, bị tài xế mang đến đây, lúc vào nhà, anh đã ngủ rồi, giống như y như bùn nhão ngồi phịch ở trên người tài xế.



Giống như ngọn lửa đang dần tắt đi thì đột nhiên bừng sáng trở lại,

dùnghết sinh mạng đểcháy sáng lên, Lục Tắc Linh không cách nàoche giấu

được kích động ở trong lòng, cô giống như bảo mẫu tận tâm chăm sóc cho

anh, cởi quần áo của anh ra, dùng khăn lông ấm lau người cho anh, cho

anh uống vài giọt mật ong để giải rượu.



Trên người của anh nồng nặc mùi rượu, giống y như ngày xưa vậy, chỉ là anh bây giờ, cho dù có say cũng sẽ kkhông nhận lầm người.



Anh nhanh nhẹn như một con báođang săn mồi, tàn nhẫn đè cô xuống giường, không có màn dạo đầu, anh dùng hết tất cả các tư thế nhục nhã nhất để

chơi đùa với cô, như vậy có thể gọi là yêu sao, nói đúng hơn chính

lànhục nhã, là hành hạ. Anh say, nhưng là người say chứ tâm hồn không hề say. Anh cao cao tại thượng, chẳng thèm ngó ngàng gì ến cô, châm chọc

nói: “Lục Tắc Linh, Cô cho rằng cô là ai? Cô chỉ là công cụ phát tiết,

chỉ là kỷ nữ được đưa tới cửa thôi!” Tay phải của anh nắm chặp cằm cô,

lạnh lùng nói: “Lục Tắc Linh, cô không có cách nào khác phải không?

Không phải cô đánh nhau rất giỏi sao? Bây giờ cô làm ra cái bộ dạng uất

ức đó cho ai nhìnhả?”



Lục Tắc Linh yên lặng chịu đựng hành động phát tiết thô bạocủa anh, vẫn

trầm mặc không nói lời nào, cũng không khóc, khôi phục lại dáng vẻ ngày

thường. Cô không trách Anh, anh có thể trở lại, là cô đã biết ơn lắm

rồi, cảm ơn trời xanh khôngđể cho cô hai bàn tay trắng. Cho dù là tức

giận, cô cũng muốn nắm chắc những cảm xúc thuộc về anh.



Tình yêu làvậy, thâm trầm, mờ mịch, bi thương, tưyệt vọng. Đây mới thực sự là điều thuộc về Lục Tắc Linh cô.



Đột nhiên cô không nhịn được mà cười,nụ cười vô cùng thê lương.



Đêm khuya, mang theo mùi rượu nồng nặc, sức cùng lực kiệt,

ThịnhNghiệpSâm trầm trầm ngủ. Lục Tắc Linh lật người, ở trong bóng tối

nhẹ nhàng thở dài một cái, mệt mỏi mà tuyệt vọng.



“Thì ra là, anh biết em làm ra vẻ uất ức?” Giọng nói của cô nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, giống như, là lời nỉ non trong mơ vậy.



Ở trong bóng tối hầu như không thể nhìn thấy gì, trong đầu trống rỗng,

như gió thổi dữ dỗi đi qua mặt biển, bình tĩnh cũng là tĩnh mịch.



Cô âm thầm nghĩ, Thịnh Nghiệp Sâm không nhìn thấy cũng tốt.



Như vậy, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết được nét mặt của cô đáng thương đến mức nào.



Cũng vĩnh viễn sẽ không biết, phòng ốc ở đây, trống trải đến cỡ nào, giống như y như tâm hồn của cô vậy.