Cố Chấp Cuồng

Chương 17 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Bà nội của Thịnh Nghiệp Sâm đã hơn 80 tuổi, mắc chứng hay quên của người già, nhưng vẫn hiền lành như trước đây. Thịnh Nghiệp Sâm cách một khoản thời gian sẽ đi thăm bà nội, ở bên bà vài ngày.



Bà nội trải qua thử thách của chiến tranh, chứng kiến quốc gia lần lượt

thịnh rồi suy, nên tư tưởng rất thoải mái, bà rất thích Lục Tắc Linh,

thường nói với Thịnh Nghiệp Sâm: "Hãy quý trọng Tắc Linh, trên đời này

con không tìm được người thứ hai một lòng một dạ đối với con như con bé

ấy đâu."



Qúa trình yêu diễn ra rất chậm nhưng kỳ thật lại diễn ra rất nhanh,

giống như rượu lên men, từ sáng long lanh lắng đọng đến đậm đà. Thời

điểm cô phát hiện, thì đã không cách nào rút ra được rồi. Mọi người có

thể nhìn ra được sự hy vong trong mắt của cô, duy chỉ có mình Thịnh

Nghiệp Sâm, vẫn làm như không thấy.



Toa xe rộng rãi, Thịnh Nghiệp Sâm ngồi cách cô rất xa, ngồi ở phía cuối, Lục Tắc Linh cúi đầu nắm ngón tay của mình, cô biết anh sẽ không nói

chuyện với cô, cô cũng sẽ không tự nhiên mà quấy rầy anh.



Tinh thần của cô không được tốt lắm, ban đêm vẫn thường gặp ác mộng,

được phép sống là điều quá to lớn, ngay cả trong mơ cô cũng rất cực

đoan, ngoại trừ mồ hôi lạnh ra, thì cô hoàn toàn không động đậy, cũng

chưa từng phát ra bất cứ âm thanh gì.



Cô nằm mơ thấy mình đang ở trong rừng Châu Phi, đất đai cằn cỗi, mênh

mông không có người ở, trên mặt đất chỉ có lẻ tẻ vài cộng cỏ dại, bởi vì ánh nắng mặt trời gay gắt mà khô héo, cô không thể động đậy, toàn thân

như bị trói lại nằm trên mặt đất nóng như lửa đốt, chim ưng từ trên trời đáp xuống, lao thẳng về phía cô, mổ vào trái tim của cô, từng phát từng phát, máu tươi đầm đìa, đau đến toàn thân của cô cũng bắt đầu co quắp.



Lúc cô tỉnh lai, nhớ tới giấc mơ đó, không khỏi rùng mình một cái. Tắm

rửa thay quần áo, cô vẫn còn thấy chóng mặt. Trong tiềm thức, cô sợ nhất chính là những giấc mơ như thế này, không hề che dấu cảm giác, bất lực

lại tuyệt vọng, cô cảm thấy có chút xấu hổ.



Giống như, giống như cảm giác mỗi lần đối mặt với Thịnh Nghiệp Sâm.



Thịnh Nghiệp Sâm về nhà, bà nội rất vui mừng, phân phó bảo mẫu làm một

bàn thức ăn ngon. Bà nội ở trong một ngôi nhà có hơi cũ, độc nhất một

khu, tòa nhà ba tầng, có một tiểu viện nhỏ, trồng đầy hoa hồng. Lúc còn

chiến tranh, ngôi nhà này từng rơi vào tay giặc, kẻ xâm lược phân chia

khu vực, xây dựng không ít kiến trúc mang phong cách châu u, cổng vòm

hình tròn, cửa sắt được sơn đen, in đầy



hoa văn, bên trong tòa nhà rất cao, thời kỳ chiến tranh, không ít người

ngoại quốc ở trong ngôi nhà này, sau khi chiến tranh kết thúc, ngôi nhà

này đổi chủ mấy lần, cuối cùng trở thành sản nghiệp của nhà họ Thịnh.

Sau giải phóng, Thịnh gia lão gia gia đem toàn bộ tài sản quyên góp cho

quốc gia, chỉ chừa mỗi ngôi nhà cũ này, hai đời nhà họ Thịnh đều lớn lên ở đây, ngôi nhà này đối với người của nhà họ Thịnh có ý nghĩa rất quan

trọng.



Đèn treo lộng lẫy được mở lên, đồ dùng trong nhà so với tuổi của Thịnh
Ở trong nhà cũ hai ngày, hai ngày nay thái độ của Thịnh Nghiệp Sâm đối

với Lục Tắc Linh đã khá hơn nhiều, còn anh đối với bà nội lại có thêm

mấy phần kiêng kỵ. Lúc sau, khi về nhà, anh lại khôi phục bộ dáng thường ngày. Chỉ là Lục Tắc Linh cũng không để ở trong lòng, dù sao những năm

này vẫn là như vậy, lâu ngày thành thói quen mất rồi.



Trong lúc dọn dẹp nhà bếp cô sơ ý làm đổ hũ muối, muối trắng giống như

tuyết rơi vào tủ đựng chén, cô lau thật lâu mới làm sạch hết chúng, bàn

tay bị muối làm cho ửng đỏ, có chút đau, dùng nước ấm rửa sạch tay, cô

tháo tạp dề ra thay quần áo đi siêu thị. Khi dọn dẹp đồ đạc cô mới phát

hiện trong nhà có rất nhiều thứ đều sắp dùng hết, đúng lúc cần phải mua

thêm một chút.



Lúc vào siêu thị người cũng không nhiều lắm, có lẽ là do quá lớn nên cô

mới thấy ít, dùng xe đẩy mua đồ cũng không thấy chật chội. Lúc tính tiền mới phát hiện quầy thu tiền chỉ có mấy quầy đang mở, mặc dù không có

nhiều người nhưng vẫn phải xếp hàng. Trước mặt Lục Tắc Linh là một đôi

vợ chồng người da trắng cùng con của họ, đứa bé có đôi mắt to tròn, có

chút tinh quái, lém lỉnh, cô nhìn đứa bé xinh đẹp tới si ngốc, bộ dáng

kia có chút tham lam, chọc cho người phụ nữ trung niên đang xếp hàng

phía sau cô nở nụ cười.



“Cháu có vẻ rất thích trẻ con?”



Lục Tắc Linh lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, quẫn bách

liền a một tiếng, gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Đứa bé này thật là xinh đẹp.”



Người phụ nữ kia cười cười: “Cháu nhìn cũng rất xinh đẹp, sau này có con cũng sẽ không kém.”



Lục Tắc Linh cười cười, đang muốn tiến lên, đứa bé kia đột nhiên cầm một cái bánh từ túi đựng hàng đã được thanh toán ra, tham ăn xé bao ra ăn,

mùi sữa nồng nặc từ bánh bao kích thích làm đứa bé muốn ăn, nhưng lại

làm cho Lục Tắc Linh vô cùng khó chịu.



Mùi này rõ ràng rất thơm, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu buồn nôn. Cô

cũng chưa ăn thứ gì, trong dạ dày lại không ngừng lăn lộn, cô khó chịu

bụm miệng, nôn ra một trận.



Cô làm một trận liền dọa sợ người xếp hàng phía sau, người phụ nữ kia

tốt bụng vuốt vuốt lưng Lục Tắc Linh, nửa đùa mà nói: “Làm sao lại như

vậy, nôn ọe thế này rất giống có thai?”



Giống như một đạo sấm sét giữa trời quang đột nhiên giáng xuống, cô lập tức giật mình.



Trong phút chốc thời gian giống như ngừng lại, không khí ngưng kết, nôn

ọe trong tích tắt thành mắt tích đầy nước, lông mi ướt ghé vào trên mí

mắt, cô trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất.



Ngơ ngác nghĩ: tháng trước kinh nguyệt là ngày nào? Ngày 10? Hôm nay là ngày mấy?