Cố Chấp Cuồng

Chương 18 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Lục Tắc Linh bị ý tưởng trong đầu mình hù sợ, trước kia cô luôn uống

thuốc, chưa từng nghi ngờ việc sẽ có cá lọt lưới, nhưng mà tháng trước,

Thịnh Nghiệp Sâm suốt một tháng trời không về nhà, mỗi ngày cô đều sống

trong khổ sở nên quên luôn việc uống thuốc, cô bẻ ngón tay tính toán chu kỳ an toàn cả mình, không khỏi kinh ngạc.



Cô không thèm nhìn lại hóa đơn, lấy thẻ ra quẹt rồi nhanh chóng rời đi. Đón xe đến bệnh viện lớn nhất thành phố.



Mấy năm nay, trừ những lúc đi lấy thuốc cho Thịnh Nghiệp Sâm, hầu như cô không vào bệnh viện lần nào, Thịnh Nghiệp Sâm có bác sĩ đặc biệt phụ

trách, cô không đi tới phòng khám bệnh, mà hỏi thăm y tá suốt một buổi

rồi mới cầm số đến khoa phụ sản xếp hàng. Không khí ở khoa phụ sản không được tốt lắm, người đến người đi rất là huyên náo, trẻ tuổi có thiếu

nữ, có người ưỡn bụng tới kiểm tra thai, người ba cũng không dám nói

chuyện hay chơi điện tử trên điện thoại, thỉnh thoảng đi tới giường bệnh phụ giúp y tá chăm sóc vợ. . . . . . Lục Tắc Linh ngồi tại chỗ, khẩn

trương nắm chặt phiếu khám bệnh. Trong đầu giống như có một động cơ

motor đang chuyển động với tốc độ ánh sáng, làm cho cô không khỏi choáng váng.



Khám bệnh cho cô là một vị bác sĩ tóc đã lốm đốm trắng, cô vừa bước vào

thì bác sĩ liền nở nụ cười hiền lành với cô, làm nổi sợ hải của cô mất

đi không ít.



Hỏi thăm một chút tình hình, bác sĩ mở phiếu kiểm tra ra nói: "Đầu tiên

phải xét nghiệm máu, nếu sợ thì có thể siêu âm B(*) luôn cũng được."



Siêu âm B là phương tiện hỗ trợ cực kỳ hữu ích trong chẩn đoán, khảo sát các bệnh lý của mắt, các cấu trúc ngoại nhãn và hốc mắt (cơ vận nhãn,

thần kinh thị, tuyến lệ…). Các thông tin máy thu được được chuyển thành

hình ảnh 2 chiều giúp dễ quan sát trên lâm sàng. Công cụ này càng quan

trọng khi không thể quan sát được trực tiếp các cấu trúc của mắt qua

thăm khám thông thường (xuất huyết tiền phòng, mủ tiền phòng, đục thể

thủy tinh nhiều, đục pha lê thể,…).



Lục Tắc Linh gãi gãi quần của mình, "Hay là làm cả hai luôn đi."



Bác sĩ thấy cô khẩn trương như vậy thì cười ha ha : "Đừng quá khẩn

trương, " ba ấy lật trở sổ bệnh lý về trang đầu, liếc mắt nhìn thông tin của Lục Tắc Linh: "25 rồi, có muốn đứa bé không, nếu có thì cùng bạn

trai thương lượng một chút đi, hiện nay có con rồi mới cưới cũng không

ít, đứa trẻ nào tới lúc làm ba làm mẹ cũng đều như vậy, cứ mơ mơ màng

màng , sanh ra được là tốt."



Lục Tắc Linh gật đầu một cái, cầm hóa đơn đi nộp phí, sau đó theo chỉ

định đi xuống lầu dưới xếp hàng. Kết quả thử máu phải một tiếng sau mới

có, cô thử máu xong thì đi sang phòng khác siêu âm B.



Nằm ở trên giường, vị bác sĩ nữ trẻ tuổi nhấc áo cô lên, thoa gì đó lên

bụng cô, dùng một vật nho nhỏ , giống như bút xẹt qua xẹt lại trên bụng

cô, cô vẫn đang rất hồi hộp, nghiêng đầu nhìn hình ảnh màu xám trên màn

ảnh.



Vị bác sĩ trẻ tuổi chỉ vào chỗ đó, lấy bức ảnh, đo lường khoảng cách,

rồi chỉ vào màn hình nói với Lục Tắc Linh: "Thấy cái điểm đen này không? Đây là con của cô đó, cô mang thai, trước mắt xem ra đứa bé rất khỏe

mạnh."



Lục Tắc Linh ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm màng hình, nửa ngày mới

phản ứng lại được, ngây ngốc hỏi: "Tôi mang thai? Có khi nào là do xét

nghiệm sai không?"



Bác sĩ vừa nghe cô nghi ngờ chuyên môn của mình, mặt nhanh chóng đen


Cảnh này đập vào trong mắt Lục Tắc Linh. Nhiều năm như vậy, dù Thịnh

Nghiệp Sâm có nói những lời đả thương cô nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy

thương tâm như lúc này, tim cô rất đâu, đau vì đứa bé ở trong bụng mình. Cô luôn cho rằng anh không thích cô, không thương cô, mấy năm này anh

lạnh nhạt, châm chọc, khó chịu, cô cam chịu nhiều như vậy, thì anh sẽ

nhận ra, như cô lại không ngờ anh lại quyết liệt đến như vậy, quyết liệt đến nỗi ngay cả đứa bé của cô anh cũng cảm thấy ghê tởm.



"Thật xin lỗi..." Giọng nói của Lục Tắc Linh có chút nghẹn ngào, cô nắm

thật chặt vạt áo của mình, cắn môi, cảm nhận từng đợt máu tanh tràn vào

trong miệng mình, cô cảm thấy khó chịu, bụng có hơi đau, cô đau lòng lấy tay đặt lên, có chút thê lương nghĩ, là đứa bé đang kháng nghị sao? Đứa bé thật yếu đuối, không cảm thấy được tình yêu, nên cũng muốn chạy sao?



Thịnh Nghiệp Sâm không có ăn cơm mà trở về phòng, Lục Tắc Linh dọn dẹp

rất lâu. Rửa bát đũa, lau chùi cái bàn, cuối cùng mới đi nhặt quần áo

trẻ em lên, có mấy bộ vẫn còn in dấu dép của Thịnh Nghiệp Sâm, vết chân

hơi nhạt, cô đau lòng phủi đi lại phủi, rõ ràng đã phủi sạch sẽ, nhưng

vẫn cố dùng sức mà lau. Đều do cô, thường ngày không chịu lau chùi sạch

sẽ nên khi Thịnh Nghiệp Sâm đạp lên mới để lại dấu vết, nếu như cô chịu

khó một chút cũng sẽ không xảy ra chuyện này, đều là lỗi của cô.



Là lỗi của cô, đứa bé vẫn chưa được sinh ra đời, đã phải chịu nhiều uất ức đến như vậy.



Cô cảm thấy trước mắt mình như có một lò than đang cháy phừng phựt, trái tim của cô dường như cũng đang bị nó đốt cháy, từng chút từng chút một, từ đỏ tươi đến khi trở thành tro bụi, ngọn lửa giương nanh múa vuốt đốt cháy hy vọng cuối cùng của cô.



Đau, cô sắp không còn cảm thấy được gì nữa rồi.



Đồng hồ báo đã qua mười hai giờ, cô chờ Thịnh Nghiệp Sâm nên ngủ thiếp

đi mới dám vào phòng, lúc này cô không dám lại gần anh, cô sợ anh sẽ tức giận, sẽ làm ra tổn thương đứa bé. Thịnh Nghiệp Sâm bây giờ giống như

một quả bom hẹn giờ, cô không biết lúc nào nó sẽ nổ tung nữa.



Rón rẽ bò lên, nép vào trong góc giường, cô không dám nhúc nhích, chỉ sợ đánh thức Thịnh Nghiệp Sâm.



Thịnh Nghiệp Sâm hít thở đều đều, chắc hẳn đã ngủ rồi.



Lục Tắc Linh nhắm mắt lại, trong đầu giống như một cuốn phim chiếu chậm, không có logic, không có thứ tự, nhớ tới cái gì thì hiện ra cái gì.

Thịnh Nghiệp Sâm luôn tức giận với cô, chết lặng, lạnh lùng, thậm chí

trừ những lúc anh cười lạnh ra, thì chưa từng nhếch môi lên với cô lần

nào.



Cả đời này, ký ức đẹp nhất của cô, vẫn luôn dừng lại ở đêm đó, cái đêm mà anh nhận nhầm cô là Diệp Thanh.



Tình yêu như thế nào mà lại làm cho cô khổ sở như vậy, như vậy hèn mọn, cô thật không biết.



Rõ ràng cô không có mù, nhưng cô lại hay có cảm giác mình sẽ không nhớ

nổi bộ dáng của Thịnh Nghiệp Sâm, rõ ràng ở gần anh như vậy, nhưng trong lòng cứ luôn cảm thấy dường như đó không phải là anh.



Trong cuốn tiểu thuyết trước kia, Trương Ái Linh dùng một thành trì để thành toàn cho Bạch Lưu Tô.



Mà cô?



Người người đều nói cô cố chấp, điên cuồng, nên thành toàn cho Diệp Thanh cùng Thịnh Nghiệp Sâm.



Vậy ai sẽ thành toàn cho cô?



Không có tình yêu, cô dựa vào cái gì để sống tiếp?