Cố Chấp Cuồng
Chương 19 :
Ngày đăng: 14:22 19/04/20
Thật ra thì Thịnh Nghiệp Sâm chưa hề ngủ, từ lúc biết chuyện Lục Tắc Linh mang thai, trong lòng anh cứ như một mớ bòng bong.
Lục Tắc Linh lên giường liền núp vào góc giường, mấy năm này vẫn luôn
như thế, vẫn luôn nằm thật sát mép giường. Chỉ cần anh nhút nhích một
chút thì chắc cô sẽ rớt khỏi giường ngay, anh thường nghi ngờ không biết cô có Tiểu Long Nữ hay không, có thể ngủ trên một sợi dây thừng mà
không bị rớt xuống.
Lúc trước xem trong phim, Tiểu Long
Nữ nói kiểu ngu này giúp mình cảnh giác tốt hơn.
Vậy còn Lục Tắc Linh? Cô ấy cảnh giác cái gì? Anh sao?
Hơi thở của Lục Tắc Linh rất nhỏ, nhiều lần phải phải dựng lỗ tai lên
mới có thể nghe được, lâu nay anh cảm thấy cô im lặng giống như một hồn
ma. Mấy năm nay, cô vẫn luôn thận trọng khi ở bên cạnh anh, ngay cả nói
mớ cũng không dám, gần như chưa bao giờ ầm ĩ làm phiền đến anh, ngay cả
chính anh cũng không biết vì sao mình lại ghét cô. Bất luận là thân phận gì, cô đều làm qusa ưu tú, ưu tú đến nỗi ngay cả anh cũng muốn làm trái với lòng mình mà không ghét cô nữa.
Nếu không phải cô từng làm anh đau đớn khổ sở, anh nghĩ, cô đáng được đối xử tử tế, chỉ là người đó không nên là anh!
Cảm thấy hơi thở của cô đã ổn định, anh lặng lẽ quay về phía của cô, bên tai anh giống như vang lên một câu thần chú, anh vươn tay ra, sờ bụng
của cô.
Bụng cô vẫn chưa nhô lên, không sờ thấy gì, chỉ thấy mềm nhũn, không
khác gì trước đó. Cô gầy, cánh tay và bả vai đều lởm chởm xương, ngay cả sức nặng của linh hồn cô còn khó chống đỡ nổi, khó có thể tưởng tượng,
cô lại có thể chống đỡ một sinh linh nhỏ bé.
Cảm giác này thật thần kỳ, dường như dòng máu trong cơ thể của cô, xuyên thấu qua thân thể, chạm vào nơi sâu nhất trong linh hồn của anh, y như
bị đụng trúng nước sôi, anh nhanh chóng rút tay về.
Nhịp tim mất khống chế đánh liên hồi như đánh trống, anh vội vàng lật người lại.
Trong khoảnh khắc đó, anh lại có mấy phần mong đợi, mong đợi đứa bé này, đứa bé của anh. Anh thậm chí còn hoang đường nghĩ có lẽ đứa bé này sẽ
là một cô gái, xinh đẹp giống như cô vậy.
Anh bị chính ý nghĩ của mình hù sợ, nhưng anh lại không biết, cô ấy cứ
như độc dược chiếm hết đầu óc của anh, thậm chí vượt qua cả Diệp Thanh.
Qúa điên cuồng, anh không thể tin được đây là sự thực.
Nhất định là do quá hận, nếu không anh làm sao có thể nhớ rõ ràng hình dáng của cô như vậy?
Đây không phải là thật, nhất định không phải.
Anh nghiêng người, đưa lưng về phía cô, nhưng vẫn cảm thấy sự tồn tại
của cô, so với quá khứ thì nó lại càng ngày càng rõ ràng hơn.
Chính anh cũng không nhớ là nó bắt đầu từ khi nào, cô đột nhiên trở
thành một phần trong cuộc sống của anh, bị anh chán ghét, nhưng vẫn
không thể rời bỏ anh, cô rất giống Tố Tố, thích chơi piano, an tĩnh
nhưng cũng rất cố chấp.
Nếu như ngày đó anh không ham chơi chạy ra ngoài, Tố Tố sẽ không xảy ra
chuyện ngoài ý muốn như vậy. Lúc anh ra khỏi cửa Tố Tố đã kéo áo anh
lại, mong đợi nhìn anh: "Anh ơi! Hôm nay anh đừng đi chơi, đi bơi với em đi!"
Nhiều năm về sau, anh vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy ánh mắt mong đợi của Tố
Tố vào ngày đó, một cặp mắt trắng đen rõ ràng, tròng đen rất nhiều,
Bà nội rất quý trọng cái hộp gấm kia, ôm vào trong lòng không biết bao
nhiêu lần, vẻ mặt quý trọng như vậy làm cho Lục Tắc Linh không khỏi xúc
động.
Qua hồi lâu, bà mới mở hộp gấm ra, trong hộp gấm chứa một chiếc vòng Phỉ Thuý màu đen. Không phải là loại trong suốt đắt tiền, màu sắc cũng
không phải rất đều, chỉ là do đã cất giữ mấy chục năm, nên màu đỏ cũng
bắt đầu lắng động, hiện ra màu sắc rất hài hoà.
“tắc linh, con tới đây.” Bà nội vẫy vầy tay gọi cô, Lục Tắc Linh bước
tới. Bà nội nắm lấy cánh tay nhỏ bé gầy guộc của cô, đeo chiếc vòng vào
tay Lục Tắc Linh.
Lục Tắc Linh sợ hết hồn, lập tức muốn gỡ ra, lại bị bà nội ngăn lại:
“Đừng có lấy ra, tặng cho con đó, con đã là chủ nhân của nó rồi.”
“Con không thể nhận.” Con muốn rời đi, con không xứng.
Bà nội lắc đầu mộtái: “Vòng tay này chính là sính lễ mà ông của Nghiệp
Sâm mang đến cầu hôn bà, năm đó trong nhà gặp chuyện không may, cái gì
có thể bán cũng đã bán hết, chỉ có cái này, ông ấy nói gì cũng không
chịu bán, liền để đến bây giờ. Mặc dù không phải là đồ tốt gì, nhưng ý
nghĩa của nó tương đối đặc biệt. Có lã do bà càng già thì càng trở nên
hồ đồ, nên có cảm giác lo sợ rằng con và Nghiệp Sâm sẽ không thể đi đến
bước cuối cùng, bà sợ về sau không còn cơ hội nữa rồi.”
Lục Tắc Linh không phải là người mê tín, nhưng lại không thể không thừa
nhận, trực giác của bà nội quả thật rất chính xác, nước mắt của cô đã
nhanh chóng tràn đầy hốc mắt, rõ ràng đã lừa gạt bà nội, lại còn ở đây
giả bộ làm Phật: “Sẽ không đâu, con sẽ kiên trì mà.”
Bà nội cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay của Lục Tắc Linh: “Những năm này khổ
cho con rồi, tất cả những việc con làm cho Nghiệp Sâm, bà đều nhìn thấy
hết.”
Lục Tắc Linh không dám động đậy, vòng tay nàu quá nặng, áp bức cánh tay
của cô, cũng như áp bức cả linh hồn của cô. Cô chỉ sợ chạm một phút nữa
thì cô sẽ hỏng mất. Một cảm giác uất ức, khó chịu cắn nuốt cô, cô không
hy vọng bất kỳ ai có thể thấy tất cả những thứ cô đã bỏ ra vì đoạn tình
cảm vô vọng này, nhưng khi biết có người thấy được, cô vẫn nhịn không
được mà thấy khó chịu, giống như càng có người an ủi thì cô càng muốn
khóc to hơn nữa, cô chỉ cần một lí do để cho mình phát tiết nó ra mà
thôi.
Thì ra là có người có thể thấy được, chỉ là người này không phải là Thịnh Nghiệp Sâm mà thôi.
Nhưng cô có thể làm thế nào đây? Cô không có gì có thể bỏ lỡ nữa rồi,
đứa bé này, cô dùng cả tính mạng của mình cũng phải bảo vệ nó, ai cũng
không thể ngăn cản cô.
Cô liều mạng muốn đứa bé này, nhưng lại quên rằng, dù cô có muốn, nhưng
Thịnh Nghiệp Sâm lại không muốn, thì làm sao cô có thể giữ bứa bé lại
được?
Con người có đôi khi rất lỳ quái, giống như Lục Tắc Linh đây, cuộc đời
cô có chừng mấy lần cố chấp vậy mà nó làm cho cô phải trả giá nặng nề,
cô lại chưa bao giờ hết tỉnh ngộ, bốn năm trước như thế, bốn năm sau vẫn là như thế.