Cố Chấp Cuồng

Chương 20 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Edit: Rei



Lục Tắc Linh quá khẩn trương vì đứa bé này rồi, hầu như lúc nào cô cũng

phải lo lắng đề phòng, cô một mực tìm cách rời đi, lặng yên không tiếng

động hỏi thăm lịch trình hàng ngày của Thịnh Nghiệp Sâm, sau đó sắp xếp

bước đi cho mình.



Nhưng có rất nhiều thứ quá bén nhọn, tay càng cầm gần, thì càng nhanh chóng mất đi.



Đã hơn một năm nay Thịnh Nghiệp Sâm chưa từng đi công tác lần nào, vậy

mà lại bị Lục Tắc Linh đụng phải, Lục Tắc Linh nghĩ, những việc này chắc chắn là do ông trời sắp đặt đây mà.



Buổi sáng, sau khi đi tiễn anh về, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thật ra

thì cũng không có gì để dọn dẹp, cô chỉ có vài bộ quần áo đơn giản, văn

kiện và một bóp tiền có mấy trăm đồng cuối cùng của cô. Duy chỉ có một

thứ đi quá giới hạn , là cô mang theo vật mà bà nội đã cho, chính là tấm hình của Thịnh Nghiệp Sâm.



Lục Tắc Linh lưu luyến vuốt ve dòng chữ ngoài sau tấm hình.



"Hướng hoa chi thảo, giới sáng thưa thớt; tùng bách chi tốt, rét đậm không yếu."



Thật là một lời chúc tốt đẹp, cô hi vọng đứa bé của cô, về sau cũng có thể có trở thành một cây tùng bách khí phách như vậy.



Cô quét dọn nhà cửa sạch sẽ, đồ đạc của cô cũng không nhiều lắm, sau khi được cô sửa sang lại, trong phòng này giống như không để lại chút dấu

vết nào về sự tồn tại của cô cả.



Như vậy thật tốt, anh cũng sẽ không nghĩ đến cô,



Tâm không phiền muộn cũng tốt, tóm lại là cô vẫn nên quan tâm một chút nữa thôi?



Lúc cô xách hành lý rời đi, cô đưa mắt nhìn căn phòng lạnh tanh này một

lần nữa, nhìn cái nơi mà cô đã sống trong suốt bốn năm qua.



Từng cái góc cũng gợi cho cô rất nhiều nỗi nhớ, cho dù là khổ sở, cũng rất đáng gái để cô nhớ, như vậy cũng đủ rồi?



Cô sờ bụng một cái, nhẹ nhàng xoa bụng trao đổi với đứa bé. Cô nghĩ, đợi đến lúc nó trưởng thành, cô nhất định sẽ vì nó mà bịa ra một câu chuyện như teh61 này: vì yêu nên mới có em bé nhưng tiếc là đã bị bỏ lỡ, nhưng tình cảm nhớ nhung sâu đậm của một người cha cũng không bao giờ mất

được.



Cô tự cười giễu cợt, cảm thấy mình như đang diễn một bộ phim truyền hình vậy.



Có lẽ phải chấp nhận thôi? Khi bàn tay cô cầm lấy chốt cửa, cô thoáng do dự một lát, đúng là cô vẫn không bỏ được.



Cứ như vậy một lát mà thôi, cửa được mở ra, không phải do cô mở ra, mà là được mở ra từ phía bên ngoài.



Hình dáng quen thuộc của Thịnh Nghiệp Sâm xuất hiện trước mặt cô. Cô

kinh ngạc trợn to hai mắt. Giỏ hành lý trên tay cũng vì vậy mà rơi xuống đất.



Cô theo bản năng lùi về phía sau hai bước, trái tim cô lúc đó gần như ngừng đập, ngay cả hô hấp cũng quên mất.




Trên tay vẫn còn dính chút máu, là mùi máu tanh, từ trên người Lục Tắc Linh chảy ra, đó là sự giãy giụa cuối cùng của đứa bé.



Anh cho là anh không muốn, cũng cho là mình có thể dứt bỏ, anh thậm chí còn ác độc gọi đứa bé đó là "tiện chủng".



Báo ứng, đây là báo ứng sao?



Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy mình trống rỗng, hối hận không ngừng kéo đến,

xâm nhập vào máu thịt của anh. Cả người anh khổ sở co rút lại co rúc ở

trên đất, giống như một con dã thú gào thét rất thảm thiết.



Trong phòng cấp cứu vô cùng yên tĩnh, Lục Tắc Linh cảm thấy nửa thân

dưới của cô gần như bị tê liệ, cái gì cũng không cảm thấy được, cảm giác này làm cho cô khủng hoảng. Sâu xa bên trong, cô dường như đã cảm nhận

được gì đó, nhưng cô lại không thể tiếp nhận, thật sự không thể.



Rõ ràng khí lực rất yếu, nhưng vẫn cố nắm lấy tay của bác sĩ.



Giọng nói của cô rất khàn: "bác sĩ...Van xin ngài, cầu xin ngài cứu lấy

con của tôi." Nước mắt cô tuôn rơi, nóng rực, giống như một trận lũ bị

vỡ đê, muốn thu lại cũng không thể được. Cô gào khóc van xin: "Tôi không cần gì cả! Tôi biết tôi sai rồi! Tôi không nên tham lam như vậy! Ngàn

sai vạn sai đều là do tôi, tôi chỉ muốn đứa bé, chỉ cần đứa bé...Van xin ngài, tha cho nó đi...."



Bác sĩ có phần xúc động trước những lời nói của cô, cúi đầu an ủi nàng:

"Tiểu thư, bây giờ cô đang rất nguy hiểm, phải lập tức giải phẫu, chồng

của cô cũng đã ký tên rồi."



"Không đâu!" Cô gần như nổi điên lên kéo lấy tay áo của bác sĩ, khổ sở

lắc đầu, thế nào cũng không dám tin tưởng lòng dạ của Thịnh Nghiệp Sâm

lại có thể độc ác đến như vậy: "Anh ấy nhất định sẽ không ký! Sẽ không!

Đây cũng là con của anh ấy!"



Bác sĩ khuyên lơn cô: "Các người còn trẻ như vậy, sau này còn cơ hội mà."



"Không cần --" cô lắc đầu: "Tôi không muốn về sau, tôi không muốn về

sau....Tôi muốn hiện tại, tôi muốn đứa bé...Thịnh Nghiệp Sâm....Thịnh

Nghiệp Sâm...." Cô tuyệt vọng gọi tên của anh: "Van anh, tha cho đứa bé

đi, tất cả đều là lỗi của em....Em sai rồi...Em không cần gì cả, cầu xin anh tha cho đứa bé đi..."



Máy kiểm tra không ngừng kêu lên, bác sĩ nói với y tá ở bên cạnh: "Chích thuốc mê đi...."



Mấy y tá đồng thời đi tới đây nắm lấy Lục Tắc Linh, chích thuốc mê vào

lưng cô, cắm vào trong huyết nhục của, nhưng một chút cô cũng không thấy đau.



Mọi thứ trước mắt dường như sụp đổ, cho dù sóng to gió lớn đến cỡ nào

cũng không thể diễn tả được nỗi đau của cô, sự tuyệt vọng không ngừng

kéo tới, máu trong người cô dường như đông lại, cô si ngốc lẩm bẩm:



"Em sai rồi, tại sao không thể tha thứ em....Tại sao?"