Cố Chấp Cuồng

Chương 22 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Lúc còn trẻ, cô luôn cho là chỉ cần cầm ít đồ ở trên tay mới gọi phải,

đúng là khi lớn lên rồi, buông tất cả ra, mới biết buông tay ra thì trên tay không phải là vô ích, mà là nắm lấy toàn thế giới. Lục Tắc Linh đã

từng chỉ muốn đợi ở bên cạnh Thịnh Nghiệp Sâm, anh không yêu cô cũng

không quan trọng, anh để cho cô chăm sóc



anh, như vậy là được rồi. Những lúc Thịnh Nghiệp Sâm không có ở đây, cô

phải ôm quần áo dơ của anh mới có thể ngủ được, cô cho là đây cũng là

một loại yêu, mặc dù không thể, nhưng cô vẫn kiên trì cố chấp.



Thật ra thì cô cũng từng nghĩ tới có một ngày Thịnh Nghiệp Sâm sẽ yêu

những người khác, nghĩ tới ngày nào có lẽ cô sẽ buông tay, chỉ là không

có nghĩ đến, ngày này lại đến như vậy, người quyết định rời đi, lại là

cô.



Không phải là không yêu, chỉ là tình yêu này phải hy sinh quá lớn.



Tràn đầy máu cùng nước mắt, thậm chí còn có mạng người. Cô không muốn có nhiều người phải khổ sở hơn, không muốn kéo nhiều người cùng cô xuống

nước nữa, cho nên buông tay anh ra, thành toàn cho Thịnh Nghiệp Sâm,

cũng như thành toàn cho chính mình.



Cô nghĩ, rốt cuộc thì cô cũng trưởng thành, biết được tình yêu thì không nhất thiết phải có được, cố chấp đến cực hạn, thì chỉ có buông tay.

Chính đứa bé vô phúc ấy đã dạy cho cô biết những chuyện này.



Đây là hạnh phúc sao? Cứ xem như là thế đi. Thịnh Nghiệp Sâm hạnh phúc, cô cũng hạnh phúc.



Thời gian bốn năm đã chứng minh Thịnh Nghiệp Sâm sẽ không thỏa hiệp, sẽ

không yêu cô, cũng chứng mình rằng trên cái thế giới này sẽ không có cái gọi là thói quen tình yêu.



Như vậy là đủ rồi.



Còn dư lại, cô một mình thưởng thức.



Đây tất cả đều là quả báo, cô không oán hận bất luận kẻ nào. Đây là việc cô đáng phải chịu. Điều may mắn duy nhất là tất cả những khổ sở vì cô

mà bắt đầu cũng sẽ vì cô mà kết thúc, như vậy thật tốt.



Thật ra thì cũng không phải quá khó khăn, giống như cắt bớt một khối u

vậy, cứ cho là cắt bớt lục phủ ngũ tạng, đau đến sắp chết, đợi đến khi

tốt hơn mới biết, thật ra thì chỉ cắt đi một thứ không cần tới mà thôi.



Một người ở xa lạ vui chơi bên đường, Lục Tắc Linh dựng cổ áo lên, không để cho gió lạnh ùa vào, chẳng có mục đích. Liếc mắt nhìn thời gian, là

giờ Thịnh Nghiệp Sâm phải uống thuốc, không biết sau khi cô đi rồi anh

có thể tự chăm sóc tốt cho mình hay không.



Nghĩ như vậy, cô liền cười tự giễu. Cảm thấy mình như vậy thật khờ.



25 tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, không có chỗ ở, được rồi, đây mới phải là việc mà cô nên ... lo lắng nhất chứ?



Cười khổ đi tới sạp mua một tờ báo, ngồi ở trạm xem tin tuyển dụng.



Trước tiên là phải tìm công việc cái đã, không có tiền thì không thể đi

đâu được. Lục Tắc Linh nghĩ, cuộc sống có rất nhiều tuyệt vọng, đây mới
Thì ra là đúng như Lục Tắc Linh nói, tất cả đều trở lại lúc ban đầu, thị lực của anh đã khôi phục, Diệp Thanh của anh đã trở lại. Bốn năm này,

tất cả giống như là một cơn ác mộng, cuối cùng anh cũng từ trong cơn ác

mộng đó tỉnh lại. Anh có thể trở lại như trước? Anh có nên cảm thấy may

mắn không?



Tháo băng ra, mặc dù thị lực có kém đi một chút, nhưng anh thật sự đã

nhìn thấy được thế giới này, cũng nhìn thấy bộ dạng cảu Diệp Thanh vì

chăm sóc anh mà trở nên khô cằn.



Rõ ràng sắc mặt trắng bệt, nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, rất đoạt hồn người.



Ban đêm, Diệp Thanh mệt mỏi ngủ ở trên giường của anh, hô hấp đều đặn,

anh ngơ ngác trợn to hai mắt nhìn cô. Đường cong của cô lả lướt mà dịu

dàng, đủ để bất cứ thằng đàn ông nào nhìn thấy đều dâng lên dục vọng.

Anh cảm thấy mình thật may mắn, có thể trở về làm một người đàn ông bình thường, người anh ghét nhất đã rời đi, người anh yêu đã trở lại.



Anh lật người, ôm thân thể mềm mại của Diệp Thanh. Diệp Thanh tỉnh, ưm

hai tiếng, làm cho da đầu anh không khỏi tê dại. Anh nhẹ nhàng giơ tay

lên cởi quần áo của cô, Diệp Thanh mở ánh mắt con nai bình thường làm

cho người ta đau lòng ra, nhìn anh, toàn thân đều run rẩy, nhưng không

có ngăn cản động tác của anh.



Tình hình này khiến cho Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên nhớ tới Lục Tắc Linh. Lúc và cô chung đụng với nhau thì anh vẫn bị mù, không biết cô nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào. Mỗi lần anh cởi quần áo của cô ra, cô luôn

buồn bực không lên tiếng, cố gắng chịu đựng mà lấy lòng anh.



Rõ ràng là trao cho anh một cơ thể sạch sẽ, lại bị anh nói ngay cả… cũng không bằng.



Bị đối đãi như vậy, cuối cùng cứ như vậy lằng yên, rời đi không tiếng động. Giống như trên đời này chưa từng có người như vậy.



Thì ra là trên cái thế giới này, tất cả mọi thứ đều là duy nhất, Diệp Thanh là duy nhất, Lục Tắc Linh cũng là duy nhất



Thịnh Nghiệp Sâm nắm chặt quả đấm, cuối cùng vẫn là thua một trận.



Anh thay Diệp Thanh mặc quần áo vào cho cô, mệt mỏi nằm xuống, khó chịu

che hai mắt của mình lại, “Thật xin lỗi, anh rất bẩn thỉu, không xứng

với em.”



Diệp Thanh níu chặt lấy quần áo của mình, khó chịu đến sắp nhất, cô cắn

chặt môi, cuối cùng cố lấy dũng khí nói: “Không, anh chỉ là nhận nhầm

người, tất cả không phải lỗi của anh. Là cô ta lừa em, cũng như lừa cả

anh.”



Hốc mắt của Thịnh Nghiệp Sâm nóng lên.



Lục Tắc Linh lừa anh sao? Anh bị lừa gạt sao?



Tại sao cho đến bay giờ anh vẫn hận cô như vậy?



Nếu như là lừa gạt, tại sao không lừa gạt cả đời?