Cố Chấp Cuồng

Chương 23 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Edit: Rei



Thật ra thì Thịnh Nghiệp Sâm không biết như thế nào mới là cuộc sống mà

anh mong muốn nhất. Rõ ràng đã nhìn thấy được thế này, chung uy lại cảm

thấy tất cả đều không phải là thật.



Đêm dài đằng đẵng, anh nhắm mắt lại, đắm chìm trong một vùng tăm tối, mới có cảm giác an toàn.



Sau khi anh hồi phục thị lực thì không thể nào thích ứng được, luôn ở

trong nhà vô thức tìm kiếm hình bóng của một người nào đó. Nhiều lần

tỉnh lại, vô tri vô giác dùng giọng nói lạnh lùng nói chuyện với Diệp

Thanh, mặc dù không có gọi tên, hai người cũng đều biết những lời này là đang nói với ai.



Thói quen thật là chết người. Bốn năm, thể xác và tinh thần của anh cũng đã quen dần với hình dáng khúm núm của người phụ nữ kia, nhưng cô lại

không lưu luyến chút mà rời đi, tự cho là đúng gọi Diệp Thanh trở về, tự cho là đúng cảm thấy tất cả đều đã trở lại điêm bắt đầu.



Đồ đạc trong nhà cũng không phải là đầy đủ, bây giờ phong cách trong

phòng cũng không giống lúc trước, ngày trước mắt của anh không nhìn thấy gì, nên không biết Lục Tắc Linh đem nhà anh làm cho buồn cười đến vậy.



Tự tay xé toang từng miếng xốp trong bọc ở góc bàn, góc tủ ra. Anh xe

rất lâu, quá nhiều, thật không biết Lục Tắc Linh sao lại có thể kiên

nhẫn ngồi dán từng cái như vậy. Xé toang từng cái một, nhưng trên đó vẫn còn lưu lại những dấu vết mơ hồ, những thứ này nhỏ bé nhưng ngoan cố

này rất giống Lục Tắc Linh, rõ ràng đã đi rồi, nhưng lại giống như đang ở cùng một chỗ.



Cô đã đi hoàn toàn, dọn dẹp sạch sẽ những thứ thuộc về cô không còn một

mống, ước chừng là cô đã rất sợ, cho nên không muốn để lại bất cứ thứ gì cho dù là nhỏ nhất vì sợ anh sẽ chướng mắt mà nổi giận. Lật tung cả nhà lên, cuối cùng chỉ tìm được một cái hộp xinh xắn ở trong góc tủ.



So với những vật mà anh thường thấy, thì cái hộp nhỏ này rất thô, chữ ở

phía trên đã phai màu, Thịnh Nghiệp Sâm lấy cái hộp ra, nhẹ nhàng mở.



Bên trong là một cặp nhẫn bạc, không phải là dạng đẹp mắt gì, cũng đã cũ rồi, hoa văn hơi cổ, cặp nhẫn rất giản dị, vừa nhìn đã biết rất rẻ rồi.



Anh chợt nhớ tới một lần kia, vì vấn đề tiền bạc mà anh cãi nhau kịch

liệt với ba mẹ, anh tức giận không muốn có chút dính líu gì đến bọn họ,

nhưng sau khi anh bị mù, cái gì cũng không làm được, ngay cả tự nuôi

sống chính mình cũng không thể, chứ đừng nói chi đến việc mang theo Lục

Tắc Linh? Anh chỉ có thể mặc cho bọn họ tự quyết định.



Cái gì mà làm việc từ thiện? Cái gì mang danh nghĩa người mù? Tất cả

cũng là do cha mẹ không muốn người khác bàn tán con trai ưu tú của bọn

họ vì bị mù mà trở thành vô dụng mà thôi. Làm soa anh không biết được

chứ, nhưng anh chỉ có thể cứng da cứng đầu mà là tiếp. Thời gian đã quá

lâu, anh không thể cứ ở nhà mà chờ đợi như vậy, từ trước đến nây đều

giằng co với Lục Tắc Linh.



Ôm một bụng đầy khó chịu về nhà, vốn là đang muốn phát tiết ra ngoài, ai ngờ Lục Tắc Linh lại không may đụng vào như vậy.



Cô mua nhẫn,còn đường hoàng đeo vào trên ngón vô danh. Chẳng lẽ cô không biết mang nhẫn là có ý nghĩa gì sao?



Nhớ lần đó anh thô lỗ cướp đoạt cùng nhục nhã cô, trái tim lại tự nhiên đau nhói lên.



Anh không biết rốt cuộc là mình đang nghĩ gì, quỷ thần xui khiến anh cầm chiếc nhẫn nam lên đeo vào trong tay, đe vào ngón vô danh bên tay trái, giống như có ma lực vậy, anh cảm thấy huyết mạch ở ngón áp út giống như đột nhiên đọng lại, lan vào trong tim.



Thịnh Nghiệp Sâm có chút mệt mỏi ngồi bệt xuống dưới đất, dựa đầu vào

hộc tủ, trong đầu không ngừng nhớ lại, không có hình ảnh, chỉ có âm

thanh, nhưng tất cả rồi lại giống như là đang sống sờ sờ.



Đương lúc anh bị chuyện cũ làm cho nhức đầu, thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Không phải là điện thoại di động của anh, mà là của Lục Tắc

Linh lúc cô đi cũng không có mang nó theo, có lẽ cô thật sự không muốn

có chút liên hệ gì với anh nữa.



Đứng lên đi nhận điện thoại, lúc này mới phát hiện thì ra đã có vài cuộc gọi nhỡ, anh nhấn nút nghe máy, nhưng không vội vã nói chuyện. Ngược
lõm, càng thêm sắc đẹp thay cơm,



Tên đàn ông tham lam ngắm nhìn Lục Tắc Linh, đáy mắt có trận lửa dục mãnh liệt khiến người ta muốn nôn.



Lục Tắc Linh dù có ngu cũng biết ông ta muốn làm gì. Lập tức nhảy từ

trên giường xuống, định trốn đi. Tên đàn ông thừa mỡ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Lục Tắc Linh từ phía sau. Một tay đè cô vào trong tường, đôi môi đè xuống bả vai của cô, bởi vì bị ông ta đụng vào, cả người cảu cô cũng

nôi hết da gà lên.



Cô liều mạng giãy giụa, đáng tiếc sức lực của đàn ông và phụ nữ cách xa nhau, cô càng giãy giụa thì ông ta lại càng ôm chặt hơn.



"Buông tôi ra!" Lục Tắc Linh thét lên cứu mạng: "Họ chỉ đi ăn điểm tâm thôi! Rất nhanh sẽ về!"



Tên đàn ông này đã bị dục vọng tiêu diệt, liều mạng đè Lục Tắc Linh

xuống giường, thuần thục lột bỏ quần áo của Lục Tắc Linh, ngón tay tham

lam vuốt ve da thịt của cô.



Cảm giác nôn mửa từng hồi một dâng trào, mắt hoa hết lên khiến Lục Tắc

Linh thấy khó chịu, giờ phút này cô đã không còn chút sức lực nào để

giãy giụa nữa, lấy tay liều mạng đẩy đầu của tên đáng buồn nôn này ra.

Tên này liền kiềm chặt tay cô lại, kéo nó lên đỉnh đầu, cơ thể vặn vẹo

của cô dễ dàng bị ông ta chạm được.



Cô chưa từng cảm thấy tình dục có thể khiến người ta vui vẻ, ngày trước

chỉ cần ở cạnh Thịnh Nghiệp Sâm là được. Cái gì mà linh hồn hợp nhất,

cũng là những tình tiết lừa người trong tiểu thuyết mà thôi.



Nhưng cô chưa bao giờ biết được, thì ra chuyện này nếu làm không đúng

đối tượng sẽ cảm thấy ghê tởm đến như vậy, thật sự là quá ghê tởm.



Cơ thể tên này rất nặng, cô thật sự đánh không lại, ông ta không ngừng ở trên người cô tàn sát bừa bãi, cô giùng giằng hét lớn, nhưng không có

bất luận kẻ nào tới cứu cô.



Thì ra, đây mới là diện mạo thật sự của cuộc sống, xấu xí và tàn ác đến

như vậy, đáng ghê tởm chính là khi cô nhắm mắt lại, cái gì đều không làm được.



Đang lúc cô đang khó khăn trốn tránh, thì cửa phòng "Rầm" -- một tiếng bị người ta mở ra.



Lục Tắc Linh còn chưa kịp thấy rõ cái gì, thì tên đàn ông đó đã la lên "Ui da" một tiếng, ôm đầu ngã lăn xuống giường.



Lục Tắc Linh đờ người, trợn to mắt nhìn máu từ đỉnh đầu của ông ta không ngừng chảy ra. Cô còn chưa kịp phản ứng kịp, Tiểu Tiên đã kéo cô từ

trên giường lên.



Cô chân không chạy trốn cùng Tiểu Tiên. Tiểu Tiên cởi áo khoác ra che

cho Lục Tắc Linh, hai người chạy trốn như kẻ điên, chạy mãi chạy mãi,

ngay cả đầu cũng không dám quay lại.



Họ cũng biết, nếu như bị bắt được thì sẽ bị như thế nào. Trên đời này

không có gì công bằng cả, họ không có tiền thì tương đương với việc

không có tôn nghiêm, chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt, cho dù hôm

nay Lục Tắc Linh bị cưỡng hiếp, ngoại trừ cảm thấy xui xẻo ra, cô còn có thể làm gì khác chứ?



Gió lạnh xuyên qua khe hở thổi vào trong ngực của cô, ngực cùng cổ họng

đều khô ráp, khô khốc đến nỗi Lục Tắc Linh muốn khóc cũng không khóc

được.



Thật ra thì cũng không có gì mới mẻ, không có gì bình tĩnh, tất cả đều là báo ứng.



Nếu như không có cái gọi là tình yêu, không có Thịnh Nghiệp Sâm, cô sao có thể rơi vào cảnh ngộ ngày hôm nay.



Hận sao? Hận thì làm được gì? Cô chỉ có thể tự hận chính mình mà thôi.