Cố Chấp Cuồng
Chương 25 :
Ngày đăng: 14:22 19/04/20
Bạch Dương là người không thích xã giao, chỉ là mấy năm nay vì chuyện
buôn bán mà anh không thể không làm. Nếu như không phải vì chuyện tình
cảm mà trở mặt với người nhà, chắc anh cũng không cần khổ cực như vậy
đâu.
Từ lúc sinh ra trong dòng họ Bạch này, cuộc đời anh đã định sẵn là trôi
chảy như người khác rồi, chỉ là anh vẫn xem thường, thậm chí dễ dàng
muốn buông tha.
Ngày trước không hiểu cái gì là tình yêu, lúc thấy Bạch Tùng bị phụ nữ
hành hạ đến chết đi sống, anh luôn trêu ghẹo anh ấy. Khi đó đúng là vẫn
còn trẻ tuổi, anh chẳng hề để ý nói: "Nếu trên đời này có người phụ nữ
làm em muốn sống đi chết lại, em nhất định sẽ bóp chết cô ấy, nhắm mắt
làm ngơ."
Cho đếnngày người này thật sự xuất hiện, anh không hề tự tay bóp chết
cô, thậm chí còn khoa trương hơn so với Bạch Tùng nữa, chỉ muốn đem
những gì tốt nhất trên đời này dành cho cô.
Tình yêu đúng là có tính hủy diệt, anh cãi lời mẹ muốn đem cô cao chạy
xa bay, cô lại vì áp lực mà thỏa hiệp, cuối cùng buông tha.
Buồn cười thật, tất cả đều bị mẹ của anh nói đúng, anh hận cô, càng hận chính mình.
Mấy năm nay một mình xông pha ở bên ngoài, nói là muốn thoát khỏi Bạch
gia, thật ra thì làm sao có thể thoát được, cho dù có đi đến đâu thì mọi người cũng sẽ giới thiệu anh, mở đầu luôn là câu nói này: "Đây là Nhị
công tử của Bạch Gia, đúng, là ngọn núi nhỏ của Bạch gia."
Anh không thích bị trùm lên trên đầu cái mũ như vậy, nhưng lại không làm gì được, đây chính là thực tế, con người có thể lựa chọn tất cả, duy
chỉ không thể lựa chọn xuất thân của chính mình mà thôi.
Đã rất lâu rồi không nghĩ tới người phụ nữ kia, quả thật là uống say quá rồi. Chỉ định ra ngoài hóng gió một chút, cho tỉnh rượu, lại cảm thấy
hoảng hốt ngỡ rằng nhìn thấy cô ấy.
Một cặp mắt to ngây thơ, vẫn
bị luôn bị anh cười nhạo là “Màn cửa” của Tề Lưu Hải, khuôn mặt ngây
thơ, anh thật sự không biết tại sao lại thích cô đến như vậy, luôn hoài
nghi nghi không biết có phải là do mình nghiện yêu rồi hay không nữa.
Cũng không biết mình là thế nào, khó kìm lòng nổi đi lên ôm lấy cô,
nhiệt độ thật quen thuộc, thật sự rất nhớ, tất cả điều làm anh phải nhớ
làm, cho nên anh cứ cho mình chìm vào trong giấc mơ này cũng không sao.
Cho đến bị một chén canh nóng dội tỉnh.
Trong nháy mắt anh liền tỉnh rượu, hơi ngẩng đầu, cô bé kia đã chạy mất
bóng. Chưa từng có ai dám đối đãi với nhị thiếu gia Bạch thị như vậy cả, anh nhếch nhách cởi áo ra, cũng may đồ cũng dày, nên không bị phỏng,
chỉ là da có chút ửng hồng, rát giống như bị đốt.
Cũng không muốn truy cứu cái gì, ngược lại còn cảm thấy áy náy nữa. Là
do anh có lỗi trước, mặc dù anh không phải loại người tốt gì, nhưng
những chuyện như cợt nhã anh không hề làm, quan hệ nam nữ coi trọng nhất chính là sự tình nguyện. Chỉ là Dương bí thư vẫn không chịu buông tha,
muốn gây phiền phức cho khách sạn. Bạch Dương đương nhiên không phải ông ta muốn thay Bạch Dương anh hả giận, nếu như Bạch Dương anh không phải
gọi Bạch Dương, mà là Trương Dương hay Lý Dương gì đó, lại có ai sẽ quản anh bị biến thành cái dạng gì chứ?
Diệp Thanh là một người phụ nữ biết điều, cô không buộc anh tiếp tục
đoạn tình cảm lúc trước, chỉ ở bên cạnh anh chờ đợi như vậy, không đòi
lấy tình cảm, cũng không chờ mong danh phận. Năm nay cô cũng 28 tuổi
rồi, ở thành phố này thì đây chính là độ tuổi phải sớm được gả đi. Anh
biết cô đang đợi cái gì nhưng từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy mình sẽ
không cho cô được. Anh cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa,
chỉ là trong lòng có chút hèn mọn mà hi vọng, cảm thấy có người sẽ còn
trở lại.
Lần đi công tác này là nhiệm vụ tạm thời, mất hết cả tuần lễ, từ sau khi về nước, Diệp Thanh vào trường học để làm nghiên cứu, thỉnh thoảng đào
tạo mấy thạc sĩ, công việc cũng quá bận rộn, nhân dịp ngày nghỉ, cô la
hét ầm ĩ đòi đến đây, cha cô đang họp ở trong thành phố này, cũng vừa
đúng lúc đến sinh nhật của anh.
Anh cũng rảnh nguyên buổi chiều, liền bị Diệp Thanh kéo tới khu mua sắm này, cô mua quần áo cho cha, muốn anh tham khảo giúp.
Thật ra thì anh không hiểu gì về thời trang, lúc anh chưa nhìn thấy được gì thì những chuyện này đều do Lục Tắc Linh xử lý, quần áo của anh cũng do cô tự giặt, cô chăm sóc anh quá tốt, cho tới khi cô rời đi, mất hết
nửa năm anh vẫn không thể quen với lối sinh hoạt mất đi một người như
vậy, chỉ có cách thường xuyên đi công tác mới có thể ngăn cản bản thân
mình nhớ lại bóng dáng yên tĩnh kia.
Diệp Thanh đứng ở bên cạnh anh, cười híp mắt nói với anh những sai lầm
thú vị của sinh viên, khóe mắt, đuôi mày đều là dịu dàng và trầm tĩnh,
giống như một đóa hoa Bách Hợp thanh lệ. Nghĩ như vậy, Thịnh Nghiệp Sâm
đột nhiên nhớ đến Lục Tắc Linh.
Cô là cái gì chứ? Là hoa hướng dương sao? Tầm thường, có chút ngây ngốc, coi anh là mặt trời để hướng đến, nhưng anh lại không còn cái gì cả.
Lòng anh không yên khi nghe Diệp Thanh nói chuyện, thỉnh thoảng Diệp
Thanh nhìn trúng cái gì đó liền hỏi ý kiến của anh, anh thật lòng trả
lời, mua quần áo và giày da xong, thời gian cũng không sớm, chuẩn bị đi
ăn cơm.
Mời vừa đi qua một con đường lớn, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một
giọng nữ, khó khăn lắm hô lên ba chữ khiến Thịnh Nghiệp Sâm run rẩy:
“Lục Tắc Linh.”
Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy trong một khắc này cả linh hồn của anh cũng
đang run rẩy, anh nắm tay thành đấm, rất lâu vẫn không dám quay lại,
nhưng trong lòng lại không ngừng có giọng nói đang thúc giục anh, anh
chợt xoay người sang nơi khác.
Dường như xoáy chuyển cả bầu trời, đập vào trong mắt chỉ có đồ trang sức màu xanh và vàng, sàn nhà lát đá cẩm thạch làm đồ trang sức càng trở
nên óng ánh hơn, trống rỗng, trước mắt trống rỗng, không có bất kỳ ai.
Anh thất vọng thả lỏng tay ra, tự giễu nghĩ, thị lực bị yếu đi cũng
không nói, bây giờ ngay cả thính giác cũng bắt đầu yếu đi rồi.
Diệp Thanh không hiểu chuyện gì tò mò nhìn anh: “Sao vậy? Sao lại đột ngột dừng lại?”
Thịnh Nghiệp Sâm nhếch khóe miệng lên cười cười: “Không có việc gì.”