Cố Chấp Cuồng
Chương 26 :
Ngày đăng: 14:22 19/04/20
Lục Tắc Linh không ngờ mình sẽ gặp lại Lâm Hiểu Phong, thật ra thì cũng
không thể xem là bạn bè gì, chỉ là đoạn thời gian đó rất kỳ lạ, chỉ mới
gặp qua khoảng 4˜5 lần gì đó, thế nhưng chỉ một nụ cười lại có thể xóa
hết mọi thù hận.
Thành phố này đang bắt đầu vào mùa hạ, ánh mặt trời chói mắt, nhiệt độ
cao, quán cà phê mở máy lạnh vừa đủ mát, nhưng Lục Tắc Linh chỉ mặc áo
tay ngắn nên vẫn cảm thấy lạnh, theo bản năng ôm lấy cánh tay của mình.
Đã là bạn bè nhiều năm, nên chỉ cần một động tác nhỏ Lâm Hiểu Phong cũng có thể nhìn ra, lấy áo khoác trên người mình xuống choàng cho Lục Tắc
Linh.
Chắc hẳn là Lâm Hiểu Phong đang sống rất hạnh phúc, trong ngực cô ấy
đang ôm một đứa bé khoảng năm tháng, trong mắt đã sớm mất sự kiêu ngạo
lúc ban đầu, ngược lại biến thành bình thản cùng từ ái.
Cô ấy dỗ dành đứa bé, chờ đứa bé ngủ liền giao cho bảo mẫu bên cạnh, tất cả động tác đều là rón rén.
Lục Tắc Linh trầm mặc nhìn cô ấy, trong lòng cảm thấy rất hâm mộ, có thể gặp được một người đàn ông yêu mình, cùng anh ấy sinh ra đứa bé, đây
chính là mơ ước của Lục Tắc Linh, đáng tiếc mơ ước cuối cùng chỉ là mơ
ước, khó có thể thực hiện.
Lâm Hiểu Phong uống một ngụm nước hướng về phía Lục Tắc Linh cười, tất cả mọi việc đều trôi đi mất, cả hai đều rất bình thản.
“Thật không ngờ có thể gặp lại một lần nữa, nhiều năm như mình đã rất
hối hận về những chuyện đã qua, xem ra ông trời cũng không phụ sự chờ
đợi của mình, có thể để cho chúng ta gặp lại, cuối cùng cũng không còn
tiếc nuối gì rồi.” Lâm Hiểu Phong mấp máy môi, thành khẩn nói: “Tắc
Linh, thật xin lỗi.” Mặc dù câu thật xin lỗi này, đã muộn đến sáu năm.
Một năm qua, Lục Tắc Linh đã học được cách che giấu cảm xúc rất tốt,
thậm chí ngay cả việc khóc như thế nào cũng đã quên mất, nhưng khi nghe
Lâm Hiểu Phong nói những lời này, cô cảm thấy lỗ mũi mình chua chua.
Thanh xuân cứ tàn nhẫn trôi qua như vậy, đã từng một thời yêu và hận sâu sắc đến cuối cùng thì lại rất bình thản, vấp ngã mà lớn lên, đã sáng tỏ và tỉnh ngộ, giống như từng có việc gì, thậm chí vẻ tùy hứng thích đùa
cợt cũng không còn, mọi người đều trưởng thành cả rồi.
Lục Tắc Linh hít mũi một cái, nỗ lực nhếch miệng cười: “Thật ra người
nên xin lỗi phải là mình, vì đã nói những lời khó nghe như vậy.”
“Tóm lại là không có nói nhiều.”
Hai người cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ là ăn ý cười cười. Thời gian
là một con dao mềm dẻo, có thể một đao chặt đứt yêu thương sâu sắc,
giống như cũng có thể chặt đứt mối hận khắc cốt ghi tâm này. Nếu nói lúc còn trẻ là yêu đương thù hận, nhiều năm sau nhìn lại các cô, đều là
ngây thơ và buồn cười đến như vậy.
“Đó là con trai bảo bối của cậu hả?”
Khi đó anh vừa bị mù, mới tập làm quen với cuộc sống trong bóng tối,
tính khí vẫn rất không được chút nào, quan hệ với Lục Tắc Linh cũng trở
nên đóng băng.
Có thể cực khổ chăm sóc anh như vậy, làm cô vô cùng gầy, thân thể cũng
không phát triển thêm được, cảm hơn một tháng vẫn không khỏi, uống thuốc mỗi ngày mà vẫn còn ho khan rất dữ dội.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong mấy năm đó anh dẫn cô đến
bệnh viện, cô sống chết không chịu đi, nếu không phải anh kéo cô đi, sợ
là cô có chuyển thành viêm phổi cũng không chịu đi bệnh viện. Có lẽ vì
sự cố của anh nên trong lòng cô có một cái bóng đen đối với bệnh viện,
kể từ khi rời bệnh viện, cô liền không muốn trở lại nữa.
Khi đó cô đang nằm truyền nước biển, y tá đi đến nói chuyện với anh, tức giận đưa thuốc cho anh, lạnh lùng nói: “Ăn uống theo chỉ định, vào nước biển ba bốn ngày sẽ không sao, đây là toa bác sĩ đã ghi cứ uống theo là được.” Nói xong không nhịn được oán trách đôi câu: “Thật không anh làm
chồng người ta như thế nào, mà lại để cô ấy bị viêm phổi mới chịu đưa
đến bệnh viện, không biết phải đưa đến bệnh viện ngay hả?”
Thịnh Nghiệp Sâm cũng không biết lúc ấy đang muốn cái gì, theo bản năng phủ nhận: “Tôi không phải chồng cô ấy.”
Lời vừa dứt, y tá kia đột nhiên thở phì phò lấy thức ăn lại, một lát sau anh lại nghe thấy y tá kia nói: “Cái này là do tôi múc, nhớ ăn đó, về
sau nếu có bị cảm mà uống thuốc không khỏi thì phải tới bệnh viện ngay,
chớ có kéo dài!”
“Cám ơn cô.” Giọng nói khiêm tốn của Lục Tắc Linh vang lên, anh mới biết là cô đã tỉnh lại.
Không nói gì với cô cả, tài xế đã tới, đón anh về nhà. Thịnh Nghiệp Sâm cũng không quay đầu lại, đi theo tài xế.
“Chờ một chút.” Giọng nói mềm mại của Lục Tắc Linh có chút khàn khàn, Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy nghe không được rõ ràng.
Anh theo bản năng ngừng bước, qua mấy giây, anh cảm thấy hơi thở của Lục Tắc Linh rất gần.
Cô nói: “Dây giày bị tuột rồi.” Sau đó rất tự nhiên ngồi chồm hổm xuống
buộc lại cho anh. Dáng vẻ giống y như đang chăm sóc cho một đứa trẻ vậy.
Ngày đó về nhà, cô vẫn ở sau lưng anh, khoảng cách không gần không xa,
cô cố kiềm nén nhưng thỉnh thoảng vẫn ho khan vài tiếng, một tiếng rồi
hai tiếng, giống như đang đâm thẳng vào trong lòng anh vậy.
Những năm sau đó, anh không còn mang giày buộc dây nữa, chỉ là anh vẫn không có phát hiện.
Suy nghĩ một chút về mấy năm này, anh đã từng muốn cô khá hơn một chút,
những lời ác độc luôn nói ra trước khi anh kịp ý thức được, bọn họ không thích hợp với nhau, cho nên kết thúc có lẽ là việc tốt nhất.
Cách xa nhau, không cho đối phương tìm thấy nhau, như vậy, dù có hận như thế nào cũng sẽ mất hết, cũng giống như tình yêu vậy, cũng không thể
nào chịu được sự thử thách.