Cố Chấp Cuồng

Chương 27 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Có lẽ Hạ Diên Kính có rất nhiều lời muốn mắng cô, nhưng cuối cùng cũng

không nói gì, chỉ ôm cô khóc rống lên, Hạ Diên Kính vốn là như vậy, quan tâm đến chuyện của cô còn hơn là quan tâm đến chuyện của mình. Kiếp

này, bạn bè của Lục Tắc Linh không nhiều lắm, nhưng ai cũng đều lấy hạnh phúc của cô làm nhiệm vụ của mình, chỉ tiếc là cô không có tiền đồ,

không biết hạnh phúc là gì.



Về sau, hè năm nào Hạ Diên Kính cũng đều chạy tới thành phố này, mỗi lần tới tất điều để lại cho cô ít tiền, cô từ chối không nhận, Hạ Diên Kính liền nổi giận. Cô biết Hạ Diên Kính là thật tâm suy nghĩ cho cô, chỉ là cô thật sự chưa có tính toán lâu dài gì, cô không muốn quay trở về cái

thành phố đã từng làm cho cô tuyệt vọng kia, chớ đừng nói đến việc mua

nhà. Cô giống như bèo dạt, không biết trôi về đâu, ở một mình trong căn

phòng không thể gọi là nhà, nếu đều không phải là nhà, mua hay muốn có

gì khác nhau đâu? Ngay cả cô cũng không thể tự tin, làm sao có thể mua

được căn nhà này chứ.



Sau khi Hạ Diên Kính đi, Lâm Hiểu Phong lại tới, so với Hạ Diên Kính thì cô ấy dễ đối phó hơn nhiều, vui vẻ kéo cô đi ăn cơm, xong chuyện lại

dặn đi dặn lại chủ nhật cô ấy sẽ giới thiệu đối tượng cho cô.



Cô thật không ngờ Lâm Hiểu Phong lại không phải nói đùa thật.



Lục Tắc Linh vốn là không muốn đi, nhưng Lâm Hiểu Phong rất cố chấp, mỗi ngày gọi một cú điện thoại đến nhắc nhở cô, cô bất đắc dĩ, không thể

làm gì khác hơn là đi đến nơi hẹn.



Chủ nhật đường dành riêng cho người đi bộ người đến người đi, thời tiết

lại nóng, nên mới đi một chút đã đầm đìa mồ hôi, trước khi ra khỏi cửa

Lục Tắc Linh vốn cũng muốn ăn mặc đẹp mắt một chút thậm chí còn nghĩ đến việc trang điểm nữa, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô căn bản không muốn

vướng vào chuyện tình cảm này, nên mặc cái gì thì có quan trọng lắm đâu? Nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của cô, cũng coi như có chút gặt hái rồi.



Cô và Lâm Hiểu Phong đến sớm, Lâm Hiểu Phong thấy cô chỉ mặc một cái áo

T-shirt trắng cùng với đôi guốc bảy phân của mình, lập tức cười híp mắt, mặt hả hê nói: "Mình biết ngay cậu sẽ như vậy mà, nhưng mà như vậy cũng tốt, Bạch Tùng thích nhất chính là mấy cô gái như thế này." Nói xong,

cô ấy liền bắt đầu lảm nhảm giới thiệu cái người có tên là Bạch Tùng

này: "Người của nhà họ Bạch cậu có thể không biết, nhưng thị trưởng Cao

cậu có biết không? Bạch Tùng chính là con trai của bà ấy, hai mươi tám

tuổi, người lại có chí cầu tiến, học MBA ở đại học Columbia, bây giờ

đang mở công ty riêng, rất tài giỏi, mặc dù đã từng kết hôn nhưng vẫn

chưa có con, tuyệt đối là kim cương Vương Lão Ngũ."



Lục Tắc Linh càng nghe càng cảm thấy xa cách, cuối cùng không nhịn được

cắt lời Lâm Hiểu Phong: "Người tốt như vậy, sao có thể chịu mình được?"



Lâm Hiểu Phong liếc cô một cái: "Người khác thì mình không dám nói,

nhưng Bạch Tùng tuyệt đối là người có đạo lý, đối với tình cảm cũng rất

nghiêm túc."



"Mình chỉ cảm thấy khoảng cách của bọn mình quá xa, có cảm giác mình không thể với tới được."


Đã từng là một trong những tài nữ nổi danh, mặc kệ là bên Trung văn hay

là bên âm nhạc, Lục Tắc Linh cũng đều rất có tiếng. Nhưng cô không ngần

ngại chặt mất đôi cánh của mình chỉ vì Thịnh Nghiệp Sâm. Hạ Diên Kính

thật không hiểu nổi, tình yêu của Lục Tắc Linh lớn như thế nào mà cô có

thể chống đỡ được đến ngày hôm nay.



Cô không đành lòng nhìn Lục Tắc Linh thành ra như vậy, độc ác tát cô ấy

một cái như vậy, vậy mà cô ấy còn ngu ngốc đi an ủi Hạ Diên Kính cô:

Mình không sao, mình sống tốt vô cùng.



Lục Tắc Linh biết chuyện Thịnh Nghiệp Sâm không nhìn thấy, còn bị tàn

nhẫn chà đạp như vậy. Hạ Diên Kính càng nghĩ càng tức giận, nhất là khi

nhìn thấy Diệp Thanh đi ra, hai người còn trò chuyện gần gũi như vậy,

hình ảnh trai tài gái sắc như vậy, làm mắt của Hạ Diên Kính đau nhói.



Lục Tắc Linh từ bỏ tất cả, ở trong mắt Hạ Diên Kính, chỉ có ba chữ -- không đáng giá.



Cô có chút phiền muộn bỏ đi ra ngoài, chuẩn bị trở lại phòng ăn của

mình. Nhưng không ngờ lại bị Thịnh Nghiệp Sâm ngăn lại. Cũng không biết

anh ta từ đâu xuất hiện, chờ Hạ Diên Kính phản ứng kịp, anh ta đã ngang

nhiên đứng trước mặt cô rồi.



Nét mặt của Thịnh Nghiệp Sâm có chút nặng nề, hình như là khó có thể mở

miệng, lại hình là lấy hết dũng khí, anh ta nói: "Đã lâu không gặp Hạ

Diên Kính."



Hạ Diên Kính khinh miệt nhìn anh ta một cái, tức giận nói: "Tôi thật sự không muốn gặp lại anh."



Thịnh Nghiệp Sâm không hề tức giận, chỉ là trầm mặc nhìn cô, một hồi lâu sau mới thử hỏi cô: "Cô và.... Lục Tắc Linh....Còn liên lạc không?"



Nghe tới thấy tên của Lục Tắc Linh được phát ra từ trong miệng Thịnh

Nghiệp Sâm thì Hạ Diên Kính chỉ cảm thấy giận vô cùng, trước mắt tràn

đầy hình ảnh anh ta và Diệp Thanh vợ chồng hòa hợp, ghê tởm, thật ghê

tởm. Cô nhất thời mất kiên nhẫn, kích động mà nói với Thịnh Nghiệp Sâm:

"Anh hỏi cô ấy làm gì? Tại sao không chịu buông tha cô ấy, còn phải trả

thù sao? Cô ấy cũng đã vì sai lầm của mình mà phải trả cái giá rất lớn

rồi! Cô ấy sai, quá sai rồi! Việc sai lầm của cô ấy chính là yêu anh!

Nhìn cô ấy yêu anh mà đến độ sắp điên lên rồi tôi không thể chịu được!

Hãy buông tha cho cô ấy đi!"



Hạ Diên Kính nắm chặt tay thành đấm: "Bây giờ cô ấy đang làm phụ vụ ở một nhà hàng thuộc thành phố X, anh đã hài lòng chưa?"