Cố Chấp Cuồng
Chương 28 :
Ngày đăng: 14:22 19/04/20
Về sau, từ miệng người khác Lục Tắc Linh nghe được một số thủ đoạn của
Bạch Dương, là một người vô lại, không có kiên nhẫn, mềm không được cứng không xong, người yêu muốn tiền thì đưa tiền, không ham tiền thì chơi
rất chu đáo, nâng người ta lên trên trời trong một khoảng thời gian, sau khi chia tay cũng có thể gặp lại, mặc dù mọi người đều nói Bạch Dương
là một hoa hoa công tử, nhưng những phụ nữ chen nhau giành lấy anh ta
thì anh ta lại đuổi lấy đuổi để.
Lục Tắc Linh không ngờ có một ngày Bạch Dương sẽ đem những thủ đoạn này
dùng lên trên người cô, tính của cô rất lạnh lùng, ngoại trừ rất quyết
liệt với Thịnh Nghiệp Sâm, nhưng lại nhẫn tâm từ chối Bạch Dương hết lần này đến lần khác, cô cũng hết cách rồi, thỉnh thoảng bị anh ta giày vò
quá mức thì sẽ đi ăn một hai bữa với anh ta.
Thật ra thì cô không muốn có kết quả gì với anh ta, hai người có rất
nhiều chỗ không giống nhau, điều này cũng làm cho Lâm Hiểu Phong lo
lắng, nhiều lần đánh đến nhà cô, cô như một đứa bé mười mấy đang ở độ
tuổi nổi loạn, lấy tình để cảm động lấy lý lẽ để nói rõ, hi vọng cô quay đầu lại là bờ, đừng vì loại người như Bạch Dương mà sa đọa.
Lục Tắc Linh dở khóc dở cười: “Bạch Dương và Bạch Tùng là anh em ruột,
đều là người của nhà họ Bạch, khác nhau ở chỗ nào, không phải cậu nói
người nhà họ Bạch rất tốt sao?”
Lâm Hiểu Phong liền nói: “Nhất mẫu đồng bào cũng có Cơ Nhân Đột Biến (*), cái tên Bạch Dương chính là bị đột biến gen đó! Cậu ngàn vạn lần đừng ở chung một chỗ với anh ta, các khoản nợ tình trên người anh ta chất
thành đống rồi! Cậu và anh ta mà ở cùng một chỗ, những cô gái đó chắc
chắn sẽ cầm dao đến giết cậu cho xem.”
(*) cùng một mẹ thì cũng mang gen khác nhau.
Lục Tắc Linh buồn cười, trấn an cô ấy: “Được rồi, mình biết rồi, mình và anh ta thật sự không có gì đâu.”
Cô càng nói như vậy, thì Lâm Hiểu Phong lại càng không yên lòng, sau khi về nhà liền kéo đến đánh Bạch Dương, không ngừng mắng Bạch Dương, buộc
Bạch Dương ở trước mặt cô ấy lấy điện thoại ra xóa sạch số của tất cả
người phụ nữ khác.
Lục Tắc Linh không ngờ Lâm Hiểu Phong lại khoa trương đến như vậy, lúc
Bạch Dương gọi điện thoại đến oán trách, cô cũng cảm thấy hơi có lỗi.
“Lục Tắc Linh, Lâm Hiểu Phong ra tay quá độc ác chặt đứt hết đường lui
của tôi, cô mà không đồng ý nữa thì tôi, tôi chắc chắn sẽ bị độc thân cả đời! Cô nhẫn tâm sao?”
Lục Tắc Linh không nhịn được cười: “Tôi có cái gì mà không đành lòng chứ?”
Bạch Dương ăn vạ: “Tôi mặc kệ, hôm nay cô mà không ra, thì sẽ không xong với tôi đâu.”
Biết không cản được anh ta, nên Lục Tắc Linh thay quần áo đi ra ngoài cùng anh ta.
Mỗi lần Bạch Dương đưa cô đi thì không phải là đi đánh bài thì cũng là
đi tham gia các hoạt động tập thể, xong chuyện liền giả bộ làm chính
nhân quân tử đưa cô lành lặn trở về, cái người này, không hề làm cho
người ta chán ghét chút nào.
Trong bóng tối có một người thật lâu sau liền nói: “Mở cửa đi.”
Lục Tắc Linh không biết làm sao lại cho anh ta vào nhà, có lẽ tốt hơn là cô nên nhốt anh ở ngoài, nhưng cô vĩnh viễn không thể nào học được cách cự tuyệt Thịnh Nghiệp Sâm.
Anh mặc một cái áo sơ mi màu trắng, rõ ràng khóe mắt đuôi mày đều có dấu vết thành thục, nhưng cô vẫn cố chấp cảm thấy anh rất giống như trong
ký ức của mình.
Cậu nam sinh không một chút đề phòng, mỉm cười sáng lạn với cô.
Cô siết chặt hai tay mình lại, móng tay đâm rách lòng bàn tay cũng không thấy đau. Cô đối đãi với anh giống như bạn bè lâu ngày gặp lại, châm
trà cho anh, thậm chí còn hàn huyên cùng với anh.
Cô nghĩ, cô là diễn viên giỏi, cho dù ngực đã đau đến dời sông lấp biển, nhưng vẫn có thể mỉm cười với anh như trước.
“Mắt của anh khỏe rồi sao? Thật là tốt. Chúc mừng anh.” Cô nói: “Sao anh lại tới đây? Trễ như thế là có chuyện gì không?” Giọng điệu bình thường như vậy, cô đang làm rất tốt, cô không khỏi khen mình một câu ở trong
lòng.
Thịnh Nghiệp Sâm vẫn khẽ chau mày lại, có lẽ thời gian trôi qua còn chưa đủ lâu, còn chưa đủ để bọn họ quên đi mọi thứ, không đủ để bọn họ đem
tất cả yêu hận biến thành một tiếng cười.
Thịnh Nghiệp Sâm vẫn không ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm
khay trà, Lục Tắc Linh gấp hoa giấy, mỗi một đóa đều có dụng tâm riêng,
rất giống trước đây. Hồi lâu, anh mới nói: “Tôi vừa tới, mới xuống máy
bay không bao lâu.”
“Ừ.” Lục Tắc Linh không hỏi tại sao anh lại tới đây, cũng không hỏi tại
sao anh lại biết địa chỉ của cô. Những vấn đề này cũng không có gì quan
trọng.
Thịnh Nghiệp Sâm nắm chặt ly trà của Lục Tắc Linh rót cho anh, nhưng không hề uống.
“Đổi lại phòng khác đi, tôi sẽ tìm cho cô.” Thịnh Nghiệp Sâm nói.
Cô vẫn nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, trong lòng cực kỳ khó chịu, cô không muốn
Thịnh Nghiệp Sâm nhìn mình bằng ánh mắt đó, đó là thương hại cùng áy
náy. Nếu so với oán hận thì càng làm cô có cảm giác bị lăng trì hơn.
Lục Tắc Linh cười đắng nói: “Cám ơn ý tốt của anh, bây giờ em sống rất tốt. Anh thì sao? Kết hôn chưa?”
Thịnh Nghiệp Sâm nhíu mày chặt hơn trước, hỏi ngược lại: “Cô thì sao?”
“Về sau em……” Lục Tắc Linh khó chịu tiếp tục nói, lỗ mũi ê ẩm, giọng nói cũng hơi thay đổi: “Sau này em cũng sẽ lập gia đình.” Câu nói tiếp theo rất khó mở miệng để nói, nhưng cô vẫn cố nói ra:
“Thịnh Nghiệp Sâm, anh đừng sợ, không phải em kết hôn là vì anh, mà em
đã…… Em đã nghĩ thông suốt rồi, em…… sau này em sẽ không bao giờ quấn
lấy anh nữa.”