Cố Chấp Cuồng

Chương 29 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Lục Tắc Linh cảm thấy căn phòng này không hề nhỏ chút nào, thậm chí mỗi

lần cô gặp ác mộng đến mất ngủ còn cảm thấy nó thật trống trải, nhưng

giờ phút này cô lại cảm thấy phòng này rất nhỏ, nhỏ giống như cô và anh

đang ở trong một cái nhà tù chật chội vậy, cô cảm thấy mình sắp không

thể thở nổi nữa rồi.



Trong lòng giống như có vô số mạng nhện từ bốn phía bắn tới, trói cô

lại, hết lớp này đến lớp khác, làm cho cô không cách nào nhúc nhích

được, cổ họng cứ ngưa ngứa cô không dám động, chỉ sợ vừa động sẽ nôn ra

máu.



Cô vẫn kiên cường nở nụ cười, dần dần thấy hơi choáng, cô không biết

mình còn có thể nói gì, cũng không nói được gì, chỉ là lẳng lặng chờ

Thịnh Nghiệp Sâm.



Hồi lâu, Thịnh Nghiệp Sâm nhấp một miếng trà, mới chậm rãi nói: "Tôi đến đây công tác, nghe nói cô cũng ở đây, nên đến xem một chút, không có ý

gì khác."



Nói không thất vọng là giả, nhưng suy đi nghĩ lại cũng cảm thấy mấy cái

suy nghĩ trong lòng mình đúng là buồn cười. Thịnh Nghiệp Sâm làm sao có

thể cố ý đến tìm cô? Cho dù là thuận tiện xem một chút cũng đã đủ cho cô thụ sủng nhược kinh rồi, không phải sao?



"Cam ơn anh." Lục Tắc Linh cúi đầu nói cám ơn, vô hình tách rời khoảng cách của hai người ra.



Hai người cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ trầm mặc giống như có một

con ma, giữ lại cổ họng của cả hai lại, qua hồi lâu sau, Thịnh Nghiệp

Sâm mới đứng lên: "Tôi đi đây. Khuya lắm rồi."



Lục Tắc Linh vội vã đứng lên, "Em tiễn anh." Cô không dám giữ một tư thế quá lâu, cô cảm thấy mình sắp khóc lên đến nơi rồi.



Bước chân của Thịnh Nghiệp Sâm cũng không tính là nhanh, cô đi theo phía sau anh, hai người cũng trầm mặc không nói gì, xuyên qua bóng tối trên

cầu thang, Thịnh Nghiệp Sâm đi vào trong con đường đèn vàng mờ mờ, hai

bên đường đổ nát, nhiều đèn bị hư, Lục Tắc Linh si ngốc nhìn chằm chằm

bóng dáng của Thịnh Nghiệp Sâm, lúc sáng lúc tối, càng lúc càng xa,

giống như một bức tranh muôn sắc vậy.



Cho đến khi... Cho đến khi hình bóng anh hoàn toàn biến mất.



Hai người không hề từ biệt, cũng không hề nói hẹn gặp lại.



Gặp lại đã là quá xa xỉ lắm rồi, cô nói không ra, cũng không dám mong đợi gì nhiều.



Đúng là đồ ngu ngốc, cô vẫn đứng ở đầu hành lang nhìn về phía Thịnh

Nghiệp Sâm đi, cực kỳ lâu cũng không muốn rời đi, giống như bóng dáng

của anh vẫn còn ở đó, lại giống như hơi thở của anh vẫn chưa từng tiêu

tán.



Nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống, nhịn lâu như vậy, rốt cuộc cô cũng có thể phóng túng cho mình khóc một lần. Mềm yếu ngồi trên bậc thang dơ

dáy bẩn thỉu, cô ôm thật chặt đầu gối của mình, cô không biết yêu sẽ là

như vậy, giống như một loại độc ngấm sâu tận xương tủy, luôn đau, đau

đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều bị lật tung, sống không bằng chết, nhưng

vẫn phải làm việc qua lo.



Cô ở trong lòng hèn mọn nói với người đã đi kia.



Thịnh Nghiệp Sâm, cuộc đời này trừ anh ra, em không muốn gả cho bất kỳ

ai khác, biết rõ anh sẽ không yêu em lại càng không lấy em, vậy mà em

vẫn cố chấp mong đợi như vậy. Em biết, em như vậy sẽ làm cho anh cảm

thấy sợ.



Nhưng em có thể làm thế nào đây? Em chỉ có thể như vậy mà thôi.



Len lén yêu anh, len lén nhớ anh, cuối cùng cũng chỉ biết len lén mà khóc.



Thịnh Nghiệp Sâm luôn biết tính tình Lục Tắc Linh rất dễ chịu. Cô đối

với anh kiên nhẫn cùng dịu dàng là có một không hai trên đời này, ngày

trước, khi Thịnh Nghiệp Sâm bị mù, móng tay móng chân đều do cô cắt cho

anh. Cô chăm sóc anh y như chăm sóc một đứa trẻ, cắt hết móng tay móng

chân, chưa bao giờ do dự, anh thì ngược lại không cách nào thích ứng

được, anh không có thói quen để cho cô nhìn thấy quá nhiều mặt yếu kém

của mình, luôn kháng cự trong im lặng. Cô cũng sẽ không ép buộc anh, chỉ yên lặng ở một bên chờ, giống như không hề có chuyện gì, chờ anh từ từ

thích ứng.



Chưa từng lúng túng, cũng chưa từng từng có câu oán hận nào.



Cực kỳ lâu về sau, Thịnh Nghiệp Sâm rất muốn, có lẽ đời này sẽ không có ai đối xử với anh tốt hơn cô nữa.
Linh mới khoan thai về nhà. Thịnh Nghiệp Sâm đứng trên bậc thang gần cửa sổ nhìn xuống, cô đang đứng dưới lầu nói chuyện với người đàn ông mặc

tây trang màu trắng, khoảng cách hơi xa, Thịnh Nghiệp Sâm không thấy rõ

nét mặt của cô, nhưng vẫn có thể suy ra, chắc hẳn cô đang rất vui mừng.

Một cỗ buồn bực tức giấu ở trong ngực không khỏi tràn ra, Thịnh Nghiệp

Sâm cảm thấy phiền não cực kỳ.



Co cầm chìa khóa đi lên lầu, bước chân rất nhẹ, chỉ là Thịnh Nghiệp Sâm

bị mù mấy năm, cho nên đối với những âm thanh trong bóng tối cực kỳ nhạy cảm, càng quen thuộc với tiếng bước chân của cô hơn.



Cô không biết anh đang ở đây, lấy chìa khóa mở cửa, tiếng chìa khóa chèn vào trong ổ, cùm cụp chuyển động một cái, Lục Tắc Linh mới vừa kéo cửa

ra, Thịnh Nghiệp Sâm đã mất hết kiên nhẫn đi tới bên cạnh cô, nghiêm mặt nói: "Bây giờ cô còn học được cách đi chơi đến khuya lơ thế này mới về

nhà sao?"



Lục Tắc Linh không ngờ Thịnh Nghiệp Sâm sẽ đến, sợ đến mức làm rơi chìa khóa xuống đất.



"Anh....Sao anh lại tới đây?" Cô nhếch nhác nhặt chìa khóa lên, lắp ba lắp bắp hỏi.



Lục Tắc Linh hỏi ra những lời này, Thịnh Nghiệp Sâm chỉ cảm thấy càng tức giận hơn: "Không hy vọng nhìn thấy tôi, thật sao?"



Lục Tắc Linh bị lời của anh chặn lại, chưa đóng cửa, trở tay đem chốt mở ấn xuống một cái, đèn phòng khách sáng lên, chiếu sáng một phần. Rốt

cuộc Lục Tắc Linh cũng có thể nhìn thấy nét mặt của Thịnh Nghiệp Sâm.



Anh nhíu chặt mày, nhăn mũi, môi mím lại rất sít sao, đây là điềm báo

trước khi anh nổi giận. Anh nói: "Cô cảm thấy người đàn ông kia được

không?"



Lục Tắc Linh thấp thỏm, cắn cắn môi, một hồi lâu mới có hơi sức lực trả lời: "Chỉ có thể vậy thôi."



"Cô phải cùng với anh ta?" Trong mắt Thịnh Nghiệp Sâm phát hỏa, vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, Lục Tắc Linh khẩn trương nắm chặt tay thành quả đấm, cô không biết hận ý của anh lại nồng đến như vậy.



"Cô phải cùng với anh ta?" Trong mắt Thịnh Nghiệp Sâm phát hỏa, vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, Lục Tắc Linh khẩn trương nắm chặt tay thành quả đấm, cô không biết hận ý của anh lại nồng đến như vậy.



"Để xem thử." Lục Tắc Linh hướng tầm mắt sang nơi khác, không nhìn anh

nữa, nhàn nhạt nói xong, trong giọng nói không che giấu được sự buồn bã: "Thích hợp thì ở cùng nhau, em cũng không còn trẻ nữa, em sớm lập gia

đình anh cũng có thể yên tâm một chút."



Thịnh Nghiệp Sâm càng nghe càng cảm thấy tức giận, anh liếc nhìn cánh

môi lúc mở lúc đóng của Lục Tắc Linh, chỉ hy vọng cô có thể câm miệng

vĩnh viễn đừng có nói những lời không thoải mái đó nữa. ANh không biết

lúc đó trong đầu anh đang nghĩ gì, chỉ theo bản năng dùng lực nắm lấy bả vai của cô.



Cô sợ hết hồn, theo bản năng muốn chạy trốn, thế nhưng anh lại dùng lực

quá lớn. Anh vẫn hung hăng nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt đầy lửa

giận, dường như muốn đem cô thiêu cháy thành tro bụi.



Bỗng chốc anh cúi đầu muốn chặn lại những lời nói cho sướng miệng của

cô, nhưng anh chỉ vừa mới cúi người xuống, cô đã quay đầu đi tránh khỏi.



"Cô --" Thịnh Nghiệp Sâm cực kỳ tức giận, gần như muốn giết cô. Chỉ là

lời nói còn chưa nói ra miệng. Đã có một bóng dáng cao ráo màu trắng

đang hưng phấn đi lên cầu thang.



Lục Tắc Linh thấy có người tới liền nhanh chóng từ trong ngực Thịnh

Nghiệp Sâm thoát ra ngoài. Cô sửa lại tóc của mình, có chút xấu hổ nói

với người vừa tới: "Bạch Dương, sao anh lại lên đây?"



Bạch Dương say mê cuồng nhiệt tới đây, cầm trên tay hai cây kem bánh

quế, như đứa bé đòi thưởng, cười híp mắt đưa một cây cho Lục Tắc Linh.

"Không phải em muốn ăn sao? Anh mua cho em để em nhớ tới anh!"



Lục Tắc Linh có chút ngoài dự đoán, ngây ngốc nhận lấy cây kem, khí lạnh xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền cảm đến trong óc, rốt cuộc cô cũng

tỉnh táo lại một chút.



Bạch Dương một mực cười, trong mắt chỉ có Lục Tắc Linh, lúc này mới nhìn thấy rõ bên cạnh còn có một người đàn ông. Anh thản nhiên hỏi: "Đây

là?"



Lục Tắc Linh nhìn Thịnh Nghiệp Sâm một cái, bình tĩnh giới thiệu: "Đây là học trưởng thời đại học của em."



Bạch Dương thân thiện tới đây chào hỏi: "Chào anh." nói xong liền đưa tay ra.



Thịnh Nghiệp Sâm sửng sốt một chú, ngay sau đó cũng lễ phép đưa tay bắt tay một cái: "Chào cậu."



Lục Tắc Linh hít một hơi, xoay người vào phòng, nói với Bạch Dương: "Đi

vào đây ngồi." Nói xong lại quay đầu thử dò xét tính hỏi Thịnh Nghiệp

Sâm: "Anh...có muốn vào ngồi chung không?"