Cố Chấp Cuồng

Chương 30 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Cửa sắt cũ nát, ánh sáng ngoài hành lang mờ mờ, sau khi được mời, Bạch

Dương liền đi thẳng một mạch vào trong. Còn dư lại Lục Tắc Linh cùng

Thịnh Nghiệp Sâm trầm mặc nhìn thẳng vào mắt nhau.



Màu hạ nên gió đêm hơi lạnh lẽo, Lục Tắc Linh tỉnh táo lại một chút.

Không biết là do đứng lâu nên tay của Lục Tắc Linh nhiệt độ quá cao, kem cũng bị chảy ra, chảy xuống ngón tay của cô.



Thịnh Nghiệp Sâm nhìn cây kem trên tay cô một cái, lại nhìn cô một cái,

nhíu chặt mày, hình như có chút không kiên nhẫn: "Cô muốn tôi cũng đi

vào?" Anh đọc lại cậu vừa rồi. Chữ "Cũng" này làm Lục Tắc Linh ngơ ngác, không biết mình chọc giận anh lúc nào, chỉ là khiếp khiếp gật đầu một

cái.



"Không cần tôi đi đây." Thịnh Nghiệp Sâm hung hăng trợn mắt nhìn cô một

cái, không chút lưu luyến phẩy tay áo bỏ đi. Bộ dáng kia, chắc chắn là

đang cực kỳ tức giận.



Lục Tắc Linh vẫn không biết rốt cuộc mình làm sai chỗ nào, hay là do tồn tại của cô chính là sai lầm, giống y như lúc ở bên cạnh anh, làm cái gì cũng là lỗi, cái anh muốn là cô cút đi thật xa, giống như khi cô rời đi một năm trước vậy.



Thịnh Nghiệp Sâm cũng không biết tại sao mình muốn tức giận, trong lòng

có chút ý niệm càng ngày càng mãnh liệt, thế nhưng anh vẫn cứ ở trong

sương mù không thấy rõ. Anh tức giận xoay người xuống lầu, cũng không

thèm quay đầu lại. Cho đến khi xuống được lầu thì nghe thấy tiếng đóng

cửa của Lục Tắc Linh.



Cửa sắt cũ kỹ khi đóng lại thì lại phát ra tiếng kẽo kẹt. Giống như âm thanh chói tai của thủy tinh vậy.



Thịnh Nghiệp Sâm giống như bị yểm bùa, anh y như kẻ ngu đứng im tại chỗ. Anh không ngờ Lục Tắc Linh thật sự thay đổi, cô không hề cuồng dại chờ

đợi anh nữa, không hề vì một cái nhíu mày của anh mà luống cuống tay

chân nữa, càng sẽ không ra sức lấy lòng anh nữa. Đây chẳng phải là cái

mà anh muốn sao? Tại sao anh lại cảm thấy khó chịu đến như vậy. Đứng

trong hành lang tối tăm, Thịnh Nghiệp Sâm nắm tay thành đấm, gân xanh

nổi đầy trên trán mà anh cũng không hề hay biết.



Anh tự nhiên rất muốn hỏi Lục Tắc Linh, hỏi cô thử xem, nước mắt ngày đó của cô rốt cuộc là vì ai mà chảy?



Người ở trong lòng cô, đến tột cùng có phải là anh không?



Đột nhiên anh cảm thấy sợ, sợ đáp án này sẽ là phủ định. Đều anh chắc

chắn từ trước đến nay tự nhiên bị phủ nhận, anh không thể tin được, cảm

giác này giống như một cơn sóng thần, làm tất cả mọi thứ trước mắt anh

đều sụp đổ tan tành, nội tâm lâm vào cảm giác khó nói nên lời, mâu thuẫn không thể chịu nổi.



Ở lại thành phố này cũng không còn ý nghĩ gì nữa, anh sai người của công ty đặt vé máy bay, rồi bảo anh ta lái xe của công ty về. Thịnh Nghiệp

Sâm có chút ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm cả thành phố này. Thật ra thì

cũng không khác gì với thành phố mà anh sống. Hai thành phố cách nhau

cũng không xa mấy, ngồi máy bay bốn mươi phút là đến, anh nghĩ, mỗi ngày đều có thể tới, nhưng anh lại cảm thấy đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng.



Trong lòng trống không giống như thiếu một cái gì đó, lý do chống đỡ

việc anh bất chấp tất cả đi tới nơi này, anh vẫn không nghĩ thong được,

hoặc là, có nghĩ ra cũng chỉ vô ích.



Hai giờ sau, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn không về nhà, mới hơn bốn giờ sáng mà

Thịnh Nghiệp Sâm đã đi đến quán bar, anh cũng không biết rốt cuộc mình

đã uống bao nhiêu rượu, chỉ cảm thấy rượu hình như không cay chút nào,

uống vào trong dạ dày giống y như nước lọc cảm giác thật vô vị. Anh nhớ

đã nhiều năm rồi anh vẫn chưa từng say thêm một lần nào nữa, anh vẫn

không dám uống say, anh không ngừng nhắc nhở mình đã từng sai một lần,

nhưng bây giờ anh lại hối hận, sai lầm này, có lẽ anh vốn nên mắc thêm

một lần nữa, sai tới cùng, suy nghĩ này, có phải có chút hoang đường hay không?



Tửu lượng của anh không được tốt lắm, lúc đứng lên, anh cảm thấy dưới


Anh ta dựa vào lan can, dùng ánh mắt không thèm để ý để nhìn Lục Tắc

Linh, hài hước hỏi: “Người vừa rồi là bạn trai trước của em hả?”



Lục Tắc Linh không nhìn anh ta, bình thản trả lời: “Không phải. là ngày trước tôi thích anh ấy.”



Bạch Dương cười: “Nhìn dáng vẻ của anh ta, giống như là có ý với em?”



Lục Tắc Linh khổ sở cười cười, rõ ràng đau lòng nhưng vẫn còn muốn giải

thích: “Không biết, anh ấy cũng đã có bạn gái rồi, sẽ nhanh kết hôn

thôi.”



“Ai cha!” Bạch Dương trêu nói: “Em bị tổn thương? Người yêu muốn kết

hôn, tân nương lại không phải là mình!” Anh ta đứng lên, đi đến bên cạnh Lục Tắc Linh, cọ xát nói: “Chỉ là không sao, tim em vỡ thanh từng mảnh

thì anh sẽ đến tu bổ cho.”



Lục Tắc Linh cảm thấy rất mệt mỏi, vô tâm cười giỡn với anh ta, lúng

túng nói: “Có đói bụng không? Tôi nấu cho anh tô mì?” Nói xong, liền

xoay người vào trong bếp, mở tủ ra, phòng ốc ở đây đã quá cũ, lúc nào mở thứ gì đó ra thì nó không ngừng kêu cọt kẹt, hai người không nói thêm

gì nữa, cả hai đều như đang suy nghĩ việc gì đó.



Bạch Dương đứng ở trong phòng khách nhìn Lục Tắc Linh chuyên tâm cắt thịt, có chút hoảng hốt.



Cô không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp, nhưng cô

làm anh không thể nào dời mắt được, tóc cô rất dài, vừa đen lại thẳng,

giống như một mảnh lụa màu đen, cũng cùng màu với màu mắt của cô, thường làm cho anh nhìn đến mất hồn.



Cô không kiểu cách, anh tốt với cô thì cô nhất mực từ chối, không hề đề

phòng anh, mỗi lần cô mời anh vào nhà ngồi chơi, thì luôn nấu cho anh

ăn, không hề thay đổi, trứng gà, thịt băm, cải bẹ cùng với mì.



Khó trách cô luôn cô đơn, cô thật sự không hiểu được niềm vui của đàn

ông là gì. Một người như anh thì làm sao có thể thích món này được?

Nhưng việc anh không thể tin được chính là, mỗi lần như vậy, anh đều ăn

sạch không chừa lại bất cứ thứ gì.



Có lẽ, là do anh quá mệt mỏi, anh sẽ không giống như trước kia, oanh

oanh liệt liệt mà yêu một người, nói lời hùng hồn “Hoặc là yêu, hoặc là

chết”. Anh bây giờ mới hiểu được cuộc sống giống như nước chảy đá mòn,

người đã chết, có thể lấy cái gì mà yêu?



Thanh xuân chính là thứ ngu xuẩn như thế.



Có lẽ, cuộc sống thật sự vốn nên là như vậy, không tai họa, không đau mà sống hết một đời. Mà phụ nữ thì nên giống như cô ấy vậy, bình thường

không làm người khác chán ghét.



Anh xong tô mì, Bạch Dương liếc mắt nhìn thời gian, đã mười hai giờ, suy nghĩ kĩ một chút thì người phụ nữ này quả thật quá ngốc, lúc trước anh

không làm gì, cô ta lại thật sự cho rằng anh cái gì cũng không biết làm, lại dám cho một người đàn ông ở trong nhà mình đến mười hai giờ.



Anh nghĩ, may là gặp phải anh.



Nghĩ xong như vậy anh lại thấy tức cười, chưa bao lâu, mà anh đã trở thành một người chính nhân quân tử rồi sao?



Anh cầm chìa khóa xe, đứng dậy muốn đi, Lục Tắc Linh lấy cái áo khoác màu trắng đưa cho anh, yên lặng đi theo phía sau anh.



Lúc cánh cửa sắt cũ nát kia mở ra, Bạch Dương đột nhiên quay đầu lại,

anh từ trên cao nhìn xuống Lục Tắc Linh, cô cúi đầu, anh không nhìn thấy nét mặt của cô, chỉ nhìn được đỉnh đầu cùng với sống mũi của cô, ở dưới ánh đèn, chúng dường như bừng sáng lên.



Anh nhếch miệng cười cười, đằng hắng một cái, dịu dàng hỏi: “Đang suy

nghĩ gì mà cúi đầu thấp như vậy? Không khí ở dưới đó có đủ không? Có cần hô hấp nhân tạo hay không?”