Cố Chấp Cuồng

Chương 31 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Đứng trước phòng

khách quen thuộc, nền nhà lát gạch men sứ, dẫm lên trên lành lạnh, Lục

Tắc Linh không biết vì sao lại có chút không thực. Máy điều hòa trên cửa sổ mặc dù cũ kỹ, nhưng sưởi ấm cũng rất tốt. Gió lạnh thổi tới , cánh

tay của Lục Tắc Linh liền nổi da gà.



Bạch Dương hài hước: "Thế nào, bị tôi làm cho buồn nôn đến vậy hả?"



Lục Tắc Linh cười cười: "Mới biết sao, anh nói xem anh thấy ghê tỏm không hả?"



Bạch Dương lắc đầu: "Theo đuổi phụ nữ thì không cần bất cứ phương pháp gì,

tôi có bí quyết của mình, thứ nhất, không biết xấu hổ, thứ hai, kiên trì không biết xấu hổ."



Lục Tắc Linh đột nhiên đưa tay giống như một đồng chí cách mạng vỗ vỗ vai anh: "Cái bí quyết này của anh quả thật

được thi hành triệt để."



"Vậy cô cảm động sao?"



Lục Tắc Linh chẳng hề để ý gật đầu một cái: "Cảm động đến sắp khóc rồi."



Hai người cùng nhau nở nụ cười, rõ ràng là nói đùa, không biết vì sao cười xong lại nói không nên lời.



Bạch Dương chậm rãi dạo bước ra bên ngoài, dáng người của anh cao lớn, bóng

dáng màu trắng như hòa vào bóng đêm, hiện rõ lên trước mắt Lục Tắc Linh. Anh dừng lại một chút, đột nhiên xoay đầu lại, đôi mắt hoa đào hơi híp

một cái, nụ cười nhạt nhòa, không chút để ý mang theo vài phần nghiêm

túc, Lục Tắc Linh ở trong sương mù, không thể nhìn thấy rõ.



Anh

đột nhiên mở miệng, nói rất chậm, đâu ra đấy , "Lục Tắc Linh, tôi đã

từng nói qua là tôi đã từng yêu một người đến tận tâm can chưa, kéo dài

dây dưa trong nhiều năm, cho nên tôi không muốn cùng người khác nói

chuyện yêu đương, không hao tổn tình cảm của mình nữa."



Lục Tắc Linh nhìn anh mấy giây, không hiểu nổi ý của anh ta là gì.



Anh bỏ cái nhìn của cô qua một bên, nhìn về phía xa, có chút khóc nức nở mà nói: "Mấy năm nay, tôi giống như đang đi trên một cây cầu Độc Mộc (1),

phía dưới là sóng to, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đùa đến chết, thế

nhưng kiểu chết như thể này rất kích thích, tôi không thể bỏ đi được."

Anh lại quay đầu lại: "Lục Tắc Linh, tôi mệt mỏi, ta muốn có cuộc sống

mới, cô có nguyện ý kéo tôi trở lại không?"



(1): Cầu khỉ, ý chỉ con đường gian nan.



Không đợi Lục Tắc Linh trả lời, anh đã bước xuống cầu thang. Không biết vì

sao, Lục Tắc Linh lúc này bóng lưng của Bạch Dương thoạt nhìn rất to lớn cao ngạo, làm cho cô sinh ra cảm giác an toàn, cái cảm giác này đã

nhiều năm rồi cô chưa từng có.



Cô xúc động bước ra, nắm lấy cầu

thang hen gỉ, dùng hết toàn bộ sức lực la lên: "Bạch Dương ——" Cô nói

với anh: "Tôi, cũng nghĩ tới một cuộc sống mới."
Cánh tay cô kẹp lại thật chặt, thủy chung không dám đến gần, cũng không dám đi đến mở cây đàn ra, cô không dám nhìn thẳng vào phím đàn trắng đen mà cô đã mơ ước vô số lần. Không dám nhớ lại bản nhạc mà cô đã luyện tập

vô số lần. Đánh đàn đối với cô là mơ ước trong sạch nhất, thành kính

nhất của đời cô , cô đã từng dễ dàng từ bỏ nó, nàng nên cô không có mặt

mũi nào để chạm vào nó nữa. Nhất là khi đã trải qua nhiều chuyện như

vậy.



Cuộc sống tốt đẹp trong quá khứ, cũng đã trôi qua như vậy, cô đã không thể trở về được nữa.



Nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô không biết tại sao mình lại muốn khóc, biết

rõ là không nên, nhưng cô lại không nhịn được. Cô run rẩy nhìn bàn tay

thô ráp của mình, lòng bàn tay bởi bưng thức ăn mà bị phỏng nhiều lần,

những cái thẹo dài hồng hồng, nhìn rất khó coi. Trên mu bàn tay có vài

giọt nước vẫn chưa khô hoàn toàn, bám vào trên da, ở dưới ánh đèn lóe

sáng. Bàn tay cô thật dơ bẩn, cũng giống như tâm hồn của cô vậy. Cô bây

giờ, làm sao có thể xứng đáng mà đàn tiếp được chứ?



Cô lui bước,

xoay người muốn trốn, lại bị Bạch Dương cứng rắn bắt được. Bị người cao lớn giữ lại, hai tay cố chấp nắm lấy hông của cô, cứng rắn bế cô lên,

đặt xuống ghế của cây đàn.



Trong khoảnh khắc bị buộc ngồi xuống

đó, trong lòng Lục Tắc Linh giống như có một cơn bão kéo tới, rõ ràng là sóng to gió lớn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút quyến

luyến.



Hai tay của cô gắt gao siết chặt thành quả đấm, không dám mở mắt ra, cô sợ khi vừa mở ra nước mắt sẽ chảy xuống.



Bạch Dương nửa ngồi ở trước mặt cô, giọng nói nhu hòa không thể tin được,

anh ta nói: "Lục Tắc Linh, chúng ta đã nói rồi đấy, bắt đầu lại từ đầu,

bắt đầu cuộc sống mới."



Lục Tắc Linh mở mắt, hơi nước mơ hồ ở bên trong, cô nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của Bạch Dương, giờ phút này,

linh hồn của cô đều đang run rẩy.



"Tay của tôi. . . . . . Thật

bẩn." Cô bất lực nhìn vào hai bàn tay của mình, khó mà tin được, ở từng

tuổi này, mà cô còn có thể đến gần tới mơ ước của mình đến như vậy.



Bạch Dương cúi đầu nhìn tay của cô, đó cũng không phải một đôi đẹp mắt tay,

nhưng đôi tay này rất kiên cường, rất dũng cảm, như có cái gì đó đánh

vào trong lòng anh, làm cho tâm tình của anh rối loạn.



Anh rút chiếc khăn tay trong túi áo tây trang ra, vừa nghiêm túc vừa cẩn thận lau tay cho Tắc Linh.



Cuối cùng, anh chân thành hôn lên tay của cô, nói gằn từng chữ: "Đây là một đôi tay sạch sẽ nhất trên đời."



Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Lục Tắc Linh, như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô.



"Đàn một bài đi, khi còn bé học thế nào thì đàn thế đó, bây giờ người nghe em đàn, chỉ có một mình anh."