Cố Chấp Cuồng

Chương 41 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


“Tắc Linh. . . . . ."



Trong sáu năm này, lần đầu tiên Thịnh Nghiệp Sâm ở trước mặt gọi tên của cô rõ ràng như vậy, dùng giọng điệu vừa bình tĩnh vừa lưu luyến



Lục Tắc Linh bỗng thấy nghẹn ở cổ họng, trong lòng chua xót không thể kềm chế được.



"Anh đi đi! Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa ." Miệng cô nói lời đoạn tuyệt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Thịnh Nghiệp Sâm khẽ thở dài, hai đầu lông mày gần như dính lại với nhau. Anh rất muốn nói điều gì đó với cô, nhưng nhìn lại bản thân mình, nhớ lại những gì trong khoảng thời gian gần đây đã làm, bất giác cảm thấy hỗ thẹn không thôi.



Phòng không mở đèn, Thịnh Nghiệp Sâm lặng lẽ mạc quần áo trong bóng tối. Quần áo cọ vào nhau phát ra âm thanh soạt soạt nho nhỏ cùng với tiếng khóc nức nở của Lục Tắc Linh khiến cho trong phòng quanh quẩn âm thanh cực kì thảm thiết



Anh đột nhiên đứng lên dùng chăn bao Lục Tắc Linh lại thật chặt. Lại ôm hết cả người lẫn chăn vào trong ngực.



Cả người Lục Tắc Linh đều bị quấn trong chăn, chỉ có một đầu tóc rối tung dính lại trên quần áo của Thịnh Nghiệp Sâm. Thịnh Nghiệp Sâm ôm cô thật chặt, để cằm mình lên đỉnh đầu của cô, liên tục vuốt ve cô một cách nhẹ nhàng nâng niu giống như đang an ủi một đứa trẻ bị uất ức.



Anh ho nhẹ một tiếng làm thanh thanh cổ họng, thế nhưng vẫn có chút khó khăn mở miệng, máu dường như dồn hết lên mặt vậy mà lời nói vẫn khó có thể nói ra , nhưng anh biết nếu lúc này mà không nói, có lẽ đời này sẽ không còn cơ hội nào để nói



"Hôm nay, ngay lúc này, giờ này phút này trong mắt anh chỉ có một mình em" Mỗi lời nói của anh vô cùng rõ ràng, mỗi lời nói của anh giống như chiếc bàn ủi khắc từng câu từng dấu vào lòng Lục Tắc Linh.



Cô không dám ngẩng đầu, mặc cho nước mắt càng rơi càng nhiều càng rơi càng mãnh liệt. Trước nay anh chưa bao giờ nói những lời như vậy, làm cho cô vô cùng khó chịu. Vì sao lại nói như vậy khi cô đã muốn buông tha, cô thật sự không chống cự nổi những lời đó, định lực của cô thật sự không tốt đâu. Đã không thể cả đời yêu cô, vì sao còn muốn đem cô kéo xuống vực sâu?



Lục Tắc Linh đau khổ lắc đầu, cách chăn đẩy mạnh anh, "Anh không cần gạt tôi, không cần lại mê hoặc quyến rũ tôi, tôi chịu không nổi, tôi đã quyết định buông tay."



Thịnh Nghiệp Sâm cúi đầu nhìn Lục Tắc Linh, tóc tai lộn xộn, gương mặt đỏ bừng vì khóc, mũi cũng hồng hồng như quả cà chua, đôi mắt giống hai cái giếng nước vĩnh viễn không khô cạn, nhìn cô thật là đau khổ, mà tất cả đau khổ này đều là anh ban tặng.



Hai người giống như chưa bao giờ ở cùng một con đường, quá khứ cô vì yêu anh mà mất đi tất cả. Nhưng anh lại keo kiệt không cho cô một cái ôm. Nay anh muốn ôm cô, cô cũng đã đi xa. Cả hai ở thời điểm ấy chưa từng có một cái gì tốt đẹp, chưa từng có một ánh mắt, một cái nắm tay ấm áp.



Anh muốn ở bên cô, giống như trong quá khứ cô cố chấp muốn ở bên cạnh anh. Nhưng anh lại lần nữa làm mọi chuyện xấu đi



Anh giống như khi còn bé cầu xin cha mẹ quan tâm yêu thương mình, yếu đuối cầu xin cô: "Đừng bỏ rơi anh”



Lục Tắc Linh vẫn đang kích động : "Không phải tôi bỏ rơi anh! Là anh buộc tôi rời đi anh! Anh một lần lại một lần xuất hiện trong cuộc sống của tôi! Anh biết không tôi đã từng lên kế hoạch cho một cuộc sống mới. Vì sao lại như vậy? Vì sao tôi muốn có một cuộc sống mới anh có biết không?



" Anh muốn cùng em sống bên nhau. . . . . . Giống như trước đây. . . . . ." Thịnh Nghiệp Sâm nói vô cùng chậm, nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời trong lòng. Giống như có khí nghẹn trong ngực đột nhiên thoát ra: "Giống như trước đây chỉ có hai chúng ta với nhau"



"Trước kia là như thế nào ?" Lục Tắc Linh nhìn Thịnh Nghiệp Sâm có vẻ không biết làm sao trong bóng tối, chua xót khó nhịn: "Giống như hình với bóng theo anh, cũng không rõ là bảo mẫu hay là tình nhân trong bóng tối, sau đó từ từ im lặng ngay đến nói cũng không dám nói, sợ hãi sẽ mang thai, sợ rằng đứa nhỏ sinh ra sẽ bị gọi là nghiệt chủng. . . . . . anh sẽ không quan tâm đứa con của tôi. . . . . . Cái tình trạng đó. . . . . . Tôi biến mình thành như vậy. . . . . Anh chính là muốn tôi ở cạnh anh như thế?. . . . . . Thịnh Nghiệp Sâm, đây là cuộc sống mà anh muốn sao?" Cô hung hăng nhìn chằm chằm vào anh: "cuộc sống mà anh mong muốn, tất cả đều là ác mộng của tôi."



Cô đau đớn hít thở: " Giữa chúng ta luôn luôn có sự bất bình đẳng rốt cuộc ở cùng nhau như thế nào?" Cô đột nhiên nắm lấy bả vai của Thịnh Nghiệp Sâm, tựa vào thật gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Cô không cho anh một chút không gian nào để trốn tránh, nhìn sát vào anh chất vấn: "Anh yêu tôi sao? Anh yêu Lục Tắc Linh sao?" Cô giống như không còn khống chế được mình ra sức lay mạnh anh: "Anh có thể yêu Lục Tắc Linh không? Giống như yêu Diệp Thanh! Coi Lục Tắc Linh giống như mạng sống của anh! Có thể hay không?”



Thịnh Nghiệp Sâm chưa từng thấy Lục Tắc Linh mất bình tĩnh như thế. Anh muốn giữ cô lại thì lại bị cô mạnh mẽ đẩy ra.



"Thịnh Nghiệp Sâm, Anh có thể lừa gạt tôi không? Gạt tôi, một giây thôi cũng được, nói yêu tôi!" Cô cuồng loạn gào lên : "Anh nói đi! Nói anh yêu tôi!"




Ba Lục liếc nhìn Thịnh Nghiệp Sâm một cái, cuối cùng mở ra cái khóa cửa.



"Vào đi." Giọng nói của ông bình tĩnh như thể bọn họ chưa từng chia lìa. Cô chỉ là đi học, học xong lại về nhà. Sáu năm trôi qua, Lục Tắc Linh gần như sắp quên giọng nói của ba mình, giờ này phút này, cô nước mắt mông lung. Ngơ ngác đứng ở đó, hầu như không có phản ứng gì.



"Còn không đi vào? Bên ngoài nóng."



Cuối cùng, là Thịnh Nghiệp Sâm nhẹ nhàng đẩy cô đi vào.



Thịnh Nghiệp Sâm cũng không có theo đi vào, cũng không nói cái gì. Ba Lục hiểu ý đóng cửa lại.



Lục Tắc Linh vô cùng thận trọng. Trên thực tế người đàn ông này không phải là người ngoài, là người cha ruột thịt của cô, là người thân duy nhất trên đời này của cô. Nhưng cô lại cảm thấy xa quê nhiều năm, khi về càng gần thì càng không bình tĩnh.



TV trong phòng vẫn mở, TV đang chiếu tiết mục thưởng thức và giám định bút tích thư pháp của người nổi tiếng. Âm thanh cũng không lớn, chỉ là với Lục Tắc Linh lại cảm thấy là tiết mục thật phiền chán, giờ phút này cô lại cảm thấy giống như nhạc đồi trụy.



Ngôi nhà với hai phòng ngủ, một phòng khách, cũng chỉ có một cửa được mở. Phần lớn gia cụ và cách bài trí trong nhà đều giống như cũ... chỉ là có một vài thứ được thay đổi vị trí khi ba ba nổi hứng.



Đặc biệt là........Trong phòng khách vẫn đặt cây đàn Piano, mảnh vải bố phủ lên trên có hơi cũ kĩ, Lục Tắc Linh cảm thấy thật đau lòng.



Bước chân không tự giác vội bước tới.



Cô lấy tay vuốt ve cây đàn Piano như là báo vật, vén lên mảnh vải, bố cây đàn Piano màu đen quen thuộc hiện ra.



Những năm tháng quá khứ giống như nước chảy ngược về, từng giọt từng giọt bao phủ lấy cô. Hiện tại lại càng ngày càng mơ hồ, từ từ mất đi, mãi cho đến khi giọt nước dừng trên Piano vì sức hút trái đất, một giọt, hai giọt… Càng ngày càng nhiều, cô lau qua loa làm vết nước đọng loang lổ lưu lại trên nước sơn của cây đàn.



Ngẩn ngơ một hồi, Lục Tắc Linh giống như được về lại tuổi thơ, tự mô phỏng lại những hành động lúc đó, cô ngồi trên sô pha xem TV không biết chán, mẹ thì ở nhà bếp nấu cơm, âm thanh của nồi chảo truyền đến từng hồi từng hồi. Mùi thơm thức ăn lại lôi kéo con sâu tham ăn Lục Tắc Linh động đậy.



Chưa kịp chạy vào nhà bếp, đã bị ba xách như xách gà con đặt trước Piano, còn nghiêm túc nói với cô khi nào đàn tốt, mới được xem TV.



Cô giận dỗi ngồi trước Piano, không nghe lời đàn loạn một hồi, âm thanh leng keng thùng thùng thật sự là hỗn loạn. Cô lúc nhỏ chính là như vậy, thường không nghe lời, thế nào cũng phải chọc ba mắng một chút mới chịu.



Sau đó mẹ lại rời đi trước bọn họ, tiền để dành trong nhà cũng dùng hết. Ba bán hết mấy thứ đáng giá trong nhà để chữa bệnh cho mẹ, nhưng có thế nào đi nữa cũng không chịu bán cây đàn này của Lục Tắc Linh.



Ông tận tâm tận lực, giáo dục cô thành một cô gái ngoan hiền lễ độ. Cô chính là viên ngọc quý trên tay ông, là niềm kiêu hãnh của ông, nhưng cô lại phụ đi kì vọng của ông, tự tay hủy đi đứa con gái tốt nhất trong lòng ông.



Lục Tắc Linh áy náy nhắm hai mắt lại. Nước mắt theo khóe mắt chảy dài xuống dưới, cuối cùng chảy vào miệng, vừa đắng lại vừa chat.



Phía sau, ba Lục không có bước lại gần, chỉ là đứng yên nhìn Lục Tắc Linh, nặng nề thở dài một hơi, dường như cách khỏi thế sự cuộc đời:



"Ta nghĩ, một ngày nào đó con gái ta sẽ trở về sẽ lại đánh đàn."