Cố Chấp Cuồng
Chương 42 :
Ngày đăng: 14:22 19/04/20
Đời người có rất nhiều chuyện không thể hối hận, giống như quyết định khí phách khi xưa. Hai mươi mốt tuổi, Lục Tắc Linh không cách nào giải thích cho người cha vừa cố chấp vừa cổ hủ của mình hiểu. Cô tự nhận bản thân có dũng khí cùng ý tưởng mới khá liều lĩnh, tình yêu của cô rất vĩ đại rất thần thánh, người ngoài sẽ không thể hiểu được, cho nên cô dứt khoát đuổi theo người mình yêu. (nói thiệt là edit xong không hiểu tác giả muốn nói cái gì nữa)
Gần sáu năm trôi qua, nhớ lại mọi chuyện trước kia, Luc Tắc Linh cảm thấy giống như một giấc mộng. Quá hoang đường, quá vớ vẩn, bản thân cô cũng không cách nào giải thích rõ tất cả.
"Ba . . . . ." Lúc gọi tiếng ba này, Lục Tắc Linh đã muốn khóc không thành tiếng. Cô đột nhiên xoay nhanh bất ngờ quỳ mạnh xuống sàn, sàn nhà lạnh như băng, đầu gối chạm đến vừa lạnh buốt vừa đau đớn từng trận, cô thoải mái khi trừng phạt chính mình.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn ba mình, âm thanh run run: “Thật xin lỗi…ba…that xin lỗ”. Nước mắt to như hạt đậu từng hạt từng hạt rơi trên sàn nhà, giọt nước trong suốt được ánh đèn huỳnh quang phản chiếu thành điểm sáng.
Ba Lục hồi lâu cũng không nói chuyện. Cả hai cha con đều trầm mặc, quạt trần trong phòng khách chi nha chuyển động, xoay tròn hình ảnh ngược trên mặt đất, từng vòng từng vòng, chuyển động với tần suất như nhau.
Thật lâu sau, ba Lục mới khẽ thở dài một hơi, âm thanh kia nghe thật mệt mỏi và nặng nề, mà đi vào lòng Lục Tắc Linh, cô càng áy náy khổ sở.
Ba Lục đi đến đỡ Lục Tắc Linh đứng dậy. Cô lại quật cường nhất định không chịu đứng lên. Ba Lục cũng không miễn cưỡng cô đứng dậy, chỉ là cố hết sức ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô, bình tĩnh giảng dạy: “Con xin lỗi ta cái gì? Con nên thật sự xin lỗi chính mình.” Ba Lục dịu dàng vuốt tóc mái hơi lộn xộn của Lục Tắc Linh, chậm rãi nói: “Con giống như là con chim non ta nuôi dưỡng, ta mua cho con lồng sắt đẹp nhất, tự cho đó là điều tốt nhất với con, nhưng không hề biết đều con muốn là bầu trời rộng lớn.”
Ba Lục lại thở dài một hơi: "Ba không phải giận con, ba chỉ là giận chính mình. Tên nhóc kia nói rất đúng, con là con gái của ta, đây là chuyện không thể phủ nhận, ta không thừa nhận cũng không có tác dụng.” Ông dừng một chút “Ta không nên trốn tránh trách nhiệm của người cha, con là một cô gái bình thường, có tốt hay xấu, ba kì vọng con thành công, lại xem nhẹ cảm xúc của con, ba cũng có lỗi.”
"Ba, ba đừng nói như vậy. . . . . ." Lục Tắc Linh trong lòng tràn ngập chua xót: “đều là lỗi của con………..”
Âm thanh của ba Lục cũng nghẹn ngào: “Trong lòng ba nghĩ cho con một chút dạy dỗ, cho con biế thế giới bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm xấu xa, nhưng không hề nghĩ con bên ngoài trở thành như vậy……con gái của ba, con gái đáng thương của ba, nếu mẹ con biết được, nhất định sẽ trách ba……….”
Lục Tắc Linh ra sức lắc đầu, " Mẹ có trách cũng là trách con, con là đứa con gái bất hiếu.” Mười mấy năm, cô lần đầu giống như trước kia không hề cố kị ôm ba mình, có khác nhau chính là mười mấy năm trước cô chỉ có thê ôm lấ chân to lớn của ba. Nhưng mười mấy năm sau, cô ôm là cái lưng ngày càng cong xuống ngày càng già đi của ba. Ba già đi, trên mặt đầy nếp nhăn, khuôn mặt tiều tụy, duy nhất còn lại là đôi mắt, còn khỏe mạnh sáng rõ, chỉ là lúc nhìn cô đả tràn ngập đau thương luyến tuyết cùng hối hận.
Hai cha con nhịn không được khóc rống, sáu năm trôi đi, thật cảm tạ số phận, cuối cùng đã đem gia đình cô trả lại cho cô.
Ba Lục đã già, lúc Lục Tắc Linh dìu ông đứng lên, ông đứng không vững, phải nắm chặt cổ tay Lục Tắc Linh, đẩy cánh cửa đang đóng ra, nói với cô: “Ba biết sẽ có một ngày con trở về.”
Lục Tắc Linh nhìn đồ vật trang trí trong phòng đã có dấu hiệu của năm tháng (cũ kĩ ý), còn có những bức ảnh trưng trong tủ và treo đầy trên tường. Tất cả đều lưu lại vết tích trưởng thành của cô. Thời gian thấm thoát, cô đã không còn là cô gái trẻ hăng hái nhiệt huyết. Cô kiên cường đứng giữa chông gai cuộc đời, xóa hết mơ tưởng phồn hoa, cũng mài giũa sắc xảo của mình. Cô cuối cùng cũng trở thành một cô gái bình thường.
Một chút cảm xúc buồn phiền xót lại ở ngực cuối cùng vào giờ phút này tiêu tan. Trên đời này vẫn còn người cô yêu, mà người này mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.
Như vậy là đủ rồi, đời này cô không bao giờ lại phụ sự kì vọng và yêu thương này nữa.
Đồng hồ điểm 12 giờ, ba lớn tuổi nên sinh hoạt rất đúng giờ, lúc này đã yên ổn ngủ.
Cách một bức tường, Lục Tắc Linh bỗng nhiên có chút hốt hoảng. Còn nhớ lúc đọc sách, cô cũng từng như vậy, chờ ba đi ngủ, nghe tiếng hít thở đều đặn của ông, cô mới dám lấy tiểu thuyết ra xem.
Cô rất là người sống theo tình cảm, thường vì mấy chuyện tình yêu ngăn cách khổ sở… trong tiểu thuyết mà khóc bù lu bù loa, sáng hôm sau phải đến trường với hai mắt sưng vù. Ba hỏi cô, cô liền lấp liếm: “Ai biểu ba suốt ngày bắt con làm bài, luyện đàn nên mới mệt thành như vậy.”
Lục Tắc Linh nhớ lại chuyện quá khứ, thấy mình quá ngây thơ, không khỏi cười cười như kẻ ngốc.
Cô trưởng thành, thì càng ngày càng ngủ trễ, tâm sự càng ngày càng nhiều, cảm thấy khoảng cách với ba. Ông lão qua loa không hiểu được tâm tư tinh tế của cô gái trẻ, vì thế luôn cự tuyệt trao đổi với ông. Chỉ len lén khóc, thầm nghĩ nếu mẹ còn sống thì tốt rồi.
Cho đến hôm nay cô mới hiểu được, mặc kệ là thô ráp hay tinh tế, thì sự yêu thương kia đều như nhau, cô đã hoàn toàn hiểu rõ, phải gần sáu năm thời gian và cực khổ để trả giá.
Bạch Dương bất đắc dĩ lấy khăn tay lau, không đồng ý nói theo: "Thú vị gì chứ? Chính xác là người đàn bà chanh chua?"
Lục tắc linh nhìn Bạch Dương trên người dính đầy nước đồng tình nói: "Đúng là ‘ hắt ’ phụ."
Bạch Dương ngẩng đầu, còn muốn nói gì với Lục Tắc Linh, lại đột nhiên im lặng tầm mắt dừng ở một góc sáng sủa của quán, mới vừa rồi là một cái bàn trống bây giờ đã có hai vị khách ngồi
Lục Tắc Linh nhìn theo tầm mắt của anh ta, là thấy Hàn Tiểu Nghiên cúi đầu biểu tình thật thận trọng. người ngồi đối diện mặc một đồ bình thường thoải mái (chắc dạng không phải vest, cho này viết khó hiểu quá), tuy chỉ là bóng lưng, cũng có thể nhìn ra khí chất thanh tao của người đó. Hai người ngồi chung cũng không được tự nhiên, thật khách sáo, dường như không quen thuộc.
Lục Tắc Linh nhìn thoáng qua Bạch Dương, lại nhìn thoáng qua Hàn Tiểu Nghiên, quyết định im lặng.
Bạch Dương biểu tình đã hoàn toàn nghiêm túc, đáy mắt đầy tức giận hận ý, anh ta phút chốc đem khăn tay bỏ trên bàn, đột nhiên đứng lên, trên cao nhìn xuống nói với Lục Tắc Linh: "Chúng ta cũng nên đi."
Rõ ràng đi thẳng ra cửa sẽ nhanh hơn, Bạch Dương lại cố tình chọn một đường vòng xa hơn, chỉ vì có thể đi ngang qua bàn của Hàn Tiểu Nghiên.
Anh ta vẫn thể hiện một bộ mặt kẻ ăn chơi trác tán, ra vẻ kinh ngạc đứng trước bàn Hàn Tiểu Nghiên, không cố kị, hô một tiếng, nói: “Y tá Hàn thật trùng hợp nha, ngươi cũng ở đây sao?” Anh ta lạnh lùng đảo qua người đàn ông ngồi đối diện, tiếp tục nói xong: "Ai vậy a? Nhìn không cũng được nha! Là tên ngốc mới câu được gần đây hả?"
Hàn Tiểu Nghiên cúi đầu, cắn chặt môi, nhưng người đàn ông ngồi đối diện thật tự nhiên đứng dậy giới thiệu: "Tiểu đệ họ Đường, là bằng hữu của Tiểu Nghiên."
Bạch Dương nhíu mày: "Này tốc độ rất nhanh nha! ‘ bằng hữu ’! Hảo một cái ‘ bằng hữu ’!"
Tầm mắt của anh ta giống một thanh lợi kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Tiểu Nghiên, nhìn thế nào cũng thật sắc bén, cắt tóc tức đoạn. Anh ta đột nhiên kéo Lục Tắc Linh lại, tư thế vô cùng vô cùng thân thiết.
Lục Tắc Linh nhất thời hoảng hốt, thời điểm kịp phản ứng lại thì đã bị Bạch Dương ôm chặt vào lòng. Chỉ nghe anh ta ở trên đỉnh đầu cô nói: "Y tá Hàn, ngươi liền cùng Đường tiên sinh hảo hảo hưởng thụ buổi chiều trà, ta cùng bạn gái của ta sẽ không làm phiền các người." Hắn ôm Lục Tắc Linh đang muốn đi, lại đột nhiên quay trở lại, cố ý nói: "Lần trước ngươi không phải nói muốn ta kết hôn đừng quên mời ngươi sao? Ta khẳng định sẽ mời. Ta cùng Tắc Linh hôn kì đã chuẩn bị định ra, khi nào định xong sẽ thông báo với ngươi!"
. . . . . .
Lục Tắc Linh xấu hổ bị anh ta ôm, vừa bước được hai bước đã có cảm giác như có mũi nhọn chỉa vào lưng. Cô muốn chạy nhanh hơn một tí, Bạch Dương này lại cố ý đi chậm lại đem cảm giác như bị lăng trì này kéo dài.
Cô hồi phục lại tinh thần, vừa ngẩng đầu.
Hình như là ông trời cũng muốn đùa giỡn, cô nhìn thấy Thịnh Nghiệp sâm đứng cách mình hai bước. Cô không biết anh đứng ở đó bao lâu, cũng không biết anh nghe được cái gì. Chỉ thấy biểu tình khó tin của anh nhìn chằm chằm vào cánh tay Bạch Dương đang ôm cô.
Cô theo bản năng muốn tách khỏi Bạch Dương, nhưng là Bạch Dương cũng ngoan cố dùng sức ôm lại, cô trốn không được.
Lúc đi ngang qua người Thịnh Nghiệp Sâm, cô nghe thấy âm thanh trầm thấp của an:
"Tắc Linh."
Chỉ có hai chữ mà thôi Lại dùng ngữ điệu bi thương như vậy.
Lục Tắc Linh không quay đầu lại. Bạch Dương ôm cô đi nhanh ra ngoài.
Cô cùng Thịnh Nghiệp Sâm, cuối cùng là như vậy thần xui quỷ khiến bước qua nhau.