Cố Chấp Cuồng

Chương 6 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Thịnh Nghiệp Sâm thật

lòng xem Lục Tắc Linh là em gái, có mối nhân duyên nào tốt cũng dành cho Lục Tắc Linh, đã vài lần âm thâm sắp xếp các bữa tiệc gặp mặt giới

thiệu bạn trai cho cô, nhưng đều bị cô khéo léo từ chối, mỗi lần thất

bại, Thịnh Nghiệp Sâm sẽ vỗ ngực hào sảng mà nói với Lục Tắc Linh: "Lần

này không được thì để lần sau, anh nhất định tìm người khá giả, phong

quang đại gả*."



*Nở mài nở mặt



Nhưng lại đổi lấy cái nhìn khinh bỉ của Diệp Thanh "Có thể đừng có dùng thành ngữ không? cái gì mà phong quang đại gả, cứ giống như là đang theo phong trào được chôn cất

là vinh dự vậy."



Lời vừa nói xong, cả ba người đều cười ồ lên.

Chỉ có trong lòng thì bất đồng, hai nụ cười ngọt ngào, nụ cười cònòn lại thì đầy đau khổ .



Lục Tắc Tắc Linh lấy thân phận em gái mà ở

bên cạnh chờ đợi Thịnh Nghiệp Sâm, trở thành cái đuôi nhỏ của bọn họ.

Diệp Thanh rất tốt bụng, rất xứng đôi với Thịnh Nghiệp Sâm, tất cả mọi

việc cứ như vậy mà trôi qua, nhưng nếu có thể trôi qua như lời nói thì

tốt rồi.



Ngày mười bốn tháng ba là ngày valentine trắng, thật ra thì nó không phải là ngày lễ chính thống, nó từ đâu mà ra thì cũng

không có người nào rãnh rỗi mà đi nghiên cứu, nhưng ngày lễ dành cho

tình nhân vốn rất ít, gần như chỉ có một cái duy nhất. Lại đúng ngày chủ nhật, nên đương nhiên Thịnh Nghiệp Sâm và Diệp Thanh cũng muốn đi ước

hẹn, là ngày mà các cô gái đang có tình yêu, đều muốn đi ra ngoài, Thịnh Nghiệp Sâm sau khi biết chuyện đó liền dắt chị ấy đi cùng. Tuy không

phải là ngày lễ lớn, nhưng cả các tiệm ăn uống và đường phố cũng đua

giăng đèn kết hoa, trên đường biết bao nhiêu là cặp trai gái yêu nhau

đầy nhu tình mật ý, Thịnh Nghiệp Sâm dắt Diệp Thanh theo, Lục Tắc Linh

lại đi theo Diệp Thanh. Ba người cùng nhau đi trên đường, nhìn thế nào

cũng thấy rất kỳ quái.



Những ngày bình thường thì cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng hôm nay Lục Tắc Linh lại cảm thấy lúng túng,

mình tránh không khỏi kiếp làm kỳ đà này rồi, cô vẫn không thế nào nói

chuyện, tận lực làm cho sự tồn tại của mình mờ nhạt đi, tránh quấy rầy

hai người bọn họ.



Ăn cơm xong, ba người tùy tiện đi dạo ngoài

đường, trên quảng trường rất nhiều người, mọi người tụ tập lại ngồi trên bậc thang, ở giữa là đài phun nước , ai cũng nhồi lại nghỉ ngơi trong

chốc lát, ngắm nhìn những ánh đèn nê ông đầy màu sắc từ những tòa nhà

cao tầng san sát nối tiếp nhau, có cặp thì chụp hình, có cặp vừa ôm nhau vừa thỏ thẻ trò chuyện, mặc kệ tình hình xung quanh, nhưng cũng chỉ là

tô điểm cho bóng đêm mà thôi.



Có cô gái nhỏ bán hoa đứng ở trong gió rét không ngừng run lẩy bẩy, hể thấy cặp nào đi qua thì ôm chân cậu con trai năn nỉ mua hoa, cuộc sống này thật kỳ lạ, mỗi lần như vậy, mấy cậu con trai đều sẽ bỏ tiền ra mua giỏ hoa hồng "Đắt đỏ" đó, đưa cho cô gái ở bên cạnh. Lục Tắc Linh thấy thời gian trôi rất chậm, cũng sắp đến giờ phải về trường rồi, nên cô lấy cớ đi vệ sinh để tách khỏi hai người họ, rồi hẹn nhau chỗ gặp nhau.



Lục Tắc Linh trở lại cửa hàng

bán đồ, thật ra thì cô cũng không muốn mua gì , chỉ muốn kéo dài, để cho bọn họ ở riêng với nhau mà thôi.



Nửa giờ sau, Lục Tắc Linh trở

lại nơi hẹn, cô chăm chú nhìn đường, đi ngang qua hành lang của văn

phòng, cô còn chưa quẹo cua, đã nghe thấy giọng nói nho nhỏ của Diệp

Thanh và Thịnh Nghiệp Sâm ở đầu bên kia.



Chỉ nghe thấy Diệp

Thanh oán giận nói: "Anh có thấy gần đây chúng ta không có không gian

riêng dành cho hai người không? Anh và em cũng đã lâu chưa thân mật với


"Em phải biết cơ hội lần này rất khó mới có được, bọn tôi chỉ có thể chọn

một người, em có biết bao nhiêu người muốn giành lấy nó không?" Thầy

giáo nghiêm túc nói: "Điều kiện ở nước Mĩ rất tốt cho việc nghiên cứu

của em, bọn họ rất có hứng thú với luận văn nghiên cứu của em, đồng ý

chu cấp tiền bạc cho em tiếp tục nghiên cứu, Diệp Thanh, em đừng phụ kỳ

vọng của thầy."



Lục Tắc Linh ngẩn người một hồi, cái gì mà nước Mĩ? Cô tưởng mình nghe lầm? Nên xích lại gần hơn một chút, muốn nghe cho rõ hơn.



Diệp Thanh không nói gì, thầy giáo đó lại nói tiếp: "Em là vì cậu con trai kia sao?"



"Thầy. . . . . ."



Thầy giáo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên nói tiếp: "Từ trước đến giờ

tôi luôn cho rằng em là một người thông minh, vậy mà không thể phân biệt chuyện này cho rõ ràng sao? Diệp Thanh, thầy khuyên em một câu, tình

yêu chân chính, cho dù có cách xa nhau cũng không có vấn đề gì, nếu như

vậy mà cũng không làm được, thì đâu phải là tình yêu?"



". . . . . ."



Lúc Diệp Thanh từ phòng làm việc đi ra, bộ dáng hết sức mất mác, ngay cả

Lục Tắc Linh đang đứng chờ bên cạnh cũng không thèm để ý, cứ đi thẳng

một đường.



Lục Tắc Linh vội vàng chạy theo, đi sát Diệp Thanh, chờ mong chị ấy nói vài câu, nhưng cuối cùng chị ấy vẫn không nói câu nào.



Lúc đi ra khỏi ký túc xá, Lục Tắc Linh không thể chờ được nữa, đi nhanh về

phía trước, ngăn Diệp Thanh lại: "Học tỷ!" Cô cố gắng bình tĩnh, cố gắng lựa lời để hỏi, nhưng lúc này, cô không thể bình tỉnh được nữa, Diệp

Thanh muốn đi Mĩ? Vậy Thịnh Nghiệp Sâm làm thế nào? Anh vẫn chưa tốt

nghiệp! Lại yêu chị ấy đến như vậy, thì làm sao có thể chấp nhận mất chị ấy được?



Do quá vội vàng nên giọng nói của cô hơi run, không

khống chế được âm lượng của mình, cứ như là đang chất vấn vậy: "Học tỷ,

lúc nãy thầy giáo khuyên chị nên đi Mĩ là sao vậy? Không phải chị đã bảo vệ luận văn rồi sao? Tại sao thầy lại cho chị đi Mĩ nữa? Học tỷ! Chị

phải đi Mĩ sao? Chị quyết định như thế nào?"



Cô tức giận hùng hổ chất vấn Diệp Thanh, nhưng chỉ thấy đôi mày thanh tú của chị ta nhíu

lại, nhìn Lạc Tắc Linh từ trên xuống dưới, một hồi lâu sau, lạnh lùng

nói: "Cơ hội rất khó có được, chị sẽ tự thương lượng với Nghiệp Sâm."



Nói xong lại tiếp tục đi về phía trước, không thèm nhìn Lục Tắc Linh cái nào.



Lục Tắc Linh vẫn không yên lòng, tiếp tục hỏi chị ta: "Học tỷ, chị sẽ đi

sao? Chị phải đi Mĩ sao? Có thể không đi được không?" Cô dừng lại một

chút, nói: "Sẽ không rời đi hội trưởng đúng không?"



Nghe

đến câu đó, Diệp Thanh đột nhiên dừng bước, xoay người lại, mái tóc dài thả trong gió vung qua một cái, chị ta cũng không nói gì, bình tĩnh

quan sát Lục Tắc Linh, rất lâu sau, chị ta mới từ từ nói: "Tại sao em

lại vội vã muốn biết đáp án đến như vậy?"



"Lục Tắc Linh, " đây là lần đầu tiên Diệp Thanh dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy gọi tên cô: "Cô thích Nghiệp Sâm đúng không?"