Cố Chấp Cuồng
Chương 7 :
Ngày đăng: 14:21 19/04/20
Có lẽ là do bị chột dạ nên Lục Tắc Linh không dám lên tiếng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh. Những ý tưởng hèn hạ không thiết thực đó đã mon men ở trong lòng cô quá lâu, sắp mục nát mất rồi, Lục Tắc Linh cũng đã quên cái gì
gọi là xấu hổ, cô ở trong vũng bùn giãy giụa quá lâu rồi, đã sớm quên
cái gì gọi là sạch sẽ. Diệp Thanh chỉ nói có một câu thôi mà đã chạm
đúng điểm yếu của cô, làm cô không nói được lời nào.
Phản ứng
của cô đã nói lên tất cả, thiện ý ở trong mắt của Diệp Thanh cũng biến
mất, vô cùng thất vọng nói: "Có phải cô hy vong tôi sớm biến mất?"
"Em không có. . . . . ." Lục Tắc Linh cuối đầu xuống thấp hơn, cô cũng
không biết mình muốn gì, lúc cô biết Diệp Thanh có thể sẽ rời đi, cô
cũng cảm thấy mất mác.
Diệp Thanh khẽ thở dài một hơi, giọng
điệu dần dần thấp xuống: "Tôi không nói, không có nghĩa là tôi không
biết. Vì cô chưa làm gì quá đáng, nên tôi cũng không muốn nói, Tắc Linh, cô phải biết, Nghiệp Sâm không giống cô, anh ấy đã từng có một đứa em
gái, nhưng em ấy lại mất sớm, anh ấy thật sự rất thích cô, yêu thương cô giống như em gái ruột của mình, cô có muốn làm anh ấy đau khổ hay
không, cô hãy suy nghĩ thật kỷ đi."
Diệp Thanh đều biết hết,
nhưng lại không nói gì, đứng trước một chính nhân quân tử như thế này,
Lục Tắc Linh cảm thấy mình ngay cả một kẻ tiểu nhân cũng không xứng.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Nước mắt không ngừng rơi xuống, Lục Tắc Linh biết
mình không có tư cách để khóc, nhưng cô thật sự hết cách rồi, cô có thể
khống chế tất cả, nhưng khổng thể khống chế trái tim của mình. Một năm
nay, cô giống như bị lạc lối, cô càng chạy thì nó lại càng xa. Cô biết
như vậy là rất xấu xa, nhưng cô thật sự không còn đường nào để quay trở lại nữa.
"Thôi, cô về đi, chuyện của bọn tôi thì tự bọn tôi sẽ tự giải quyết."
. . . . . .
Diệp Thanh rất có phong độ, trên mặt không hề có chút khó chịu nào. Nhưng
kể từ đó về sau, Thịnh Nghiệp Sâm không hề gọi điện cho Lục Tắc Linh
nữa, nếu không phải vì hợp hội học sinh, anh sẽ không nói câu nào với
Lục Tắc Linh. Thỉnh thoảng, cô thấy anh từ xa, còn chưa kịp đến gần, anh đã đổi hướng khác để đi, càng lúc càng cách xa cô.
Anh dứt khoát như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng lại không ngoài dự liệu của cô.
Cô không có tư cách yêu cầu Diệp Thanh đừng nói cho Thịnh Nghiệp Sâm biết
những suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng mình, bây giờ, anh trốn tranh cô như
vậy cũng là do cô tự chuốc lấy mà thôi.
Cô nên cảm thấy may mắn, ít nhất người cô yêu, Thịnh Nghiệp Sâm không phải là người đàn ông hư
hỏng trái ôm phải ấp như những người khác, cô rất rõ đạo lý, biết rõ đây là điều tất nhiên, nhưng tại sao tim cô lại đau đến như vậy?
Lục Tắc Linh chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương bất cứ một ai, nhưng kể từ
khi gặp Thịnh Nghiệp Sâm, cô cứ như bị bệnh vậy,trở nên rất cố chấp, cô
tìm cách đến gần anh hơn, nhưng càng đến gần, lòng tham lại càng lớn,
cô không ngừng tự nói với mình rằng anh đã có bạn gái, hành động như vậy là không biết xấu hổ, nhưng cô chỉ tỉnh táo được trong chốc lát, cô
tham lam đến nỗi không còn thuốc chữa nữa rồi.
Cô phải làm sao
đây? Khi quay đầu lại, thì cô đã không còn đường lui nữa rồi, cô chưa
từng mong mỏi mình sẽ được tha thứ, người như cô không đáng để được tha
thứ.
Mất liên lạc với Thịnh Nghiệp Sâm gần một tháng trời, trong trường học liền truyền đến những lời nói bóng nói gió, việc Diệp Thanh đi Mĩ đã được phê chuẩn. Lúc rửa bát vô tình nghe thấy Lão Tam nói:
"Các cậu có nghe nói gì chưa? Diệp Thanh muốn đi Mỹ, mấy ngày trước nghe một học muội nói em ấy bắt gặp Thịnh Nghiệp Sâm và cùng Diệp Thanh ở
trong rừng cây nhỏ gây gổ, Diệp Thanh còn khóc nữa! Hơn nữa mấy ngày nay Thịnh Nghiệp Sâm chỉ đi có một mình! Hình như hai người đó chia tay
của Lục Tắc Linh vậy, hai tay run run của anh bắt đầu cởi mấy cái nút
trên quần áo của Lục Tắc Linh ra, cơ thể của Lục Tắc Linh khẩn trương và cương cứng.
Anh không ngừng nỉ non bên tai cô: "Nhất định phải
đi ra nước ngoài sao? Chờ anh một năm nữa cũng không được sao? Tại sao
lại muốn chia tay? Thanh Thanh, nói cho anh biết, tại sao?"
Vẻ
mặt của anh bắt đầu khổ sở, lông mày nhíu lại, bộ dạng vô cùng yếu ớt:
"Em tưởng rằng anh muốn đồng ý lắm sao? Anh chỉ nhất thời tức giận mà
thôi, em có biết anh đã hối hận nhiều như thế nào không?"
"Trở
lại đi, trở lại bên cạnhanh, Diệp Thanh, Thanh Thanh. . . . . ." Anh như người điên ôm chầm lấy cơ thể của Lục Tắc Linh, hôn lên phần da thịt để lộ ra ngoài của cô: "Anh không thể sống thiếu em, trở lại bên cạnhanh
đi, cầu xin em. . . . . . Cầu xin em. . . . . ."
Lục Tắc Linh
không hề động đậy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cô sợ sẽ quấy
rầy anh, sợ anh tỉnh lại sẽ phát hiện mọi thứ không phải là thật, cô
không đành lòng nhìn thấy anh thất vọng, không đành lòng nhìn anh hèn
mọn như vậy.
"Thanh Thanh, sao em không nói lời nào, là em sao Thanh Thanh, hay là anh lại đang nằm mơ?"
Như một đứa bé bị lạc đường, mắt mờ mịt, anh nhìn Lục Tắc Linh bằng ánh mắt đáng thương như vậy, cố nén nước mặt lại, cô không đành lòng, không
đành lòng để cho anh khổ sở như vậy, cho dù là giả cũng được, cho dù là
trong nháy mắt cũngđược, cô muốn cho anh vui mừng một chút. Lục Tắc Linh cắn môi, đột nhiên hạ quyết tâm, cô giơ tay lên, không lưu loát ôm lấy
cổ Thịnh Nghiệp Sâm, nói rõ từng chữ: "Là em, là em đây nghiệp Sâm,
không phải là mơ, tất cả đều là thật."
Là em, em là ai, anh có biết không?
Hai mắt Lục Tắc Linh đầy nước mắt, cô cố gắng trợn to hai mắt, nhìn người
đàn ông trước mặt, lưu luyến, không ngừng vuốt ve khuôn mặt của anh,
dường như muốn đem hình dáng này khắc sâu vào trong tim, khắc vào sinh
mệnh của cô.
Cuối cùng Thịnh Nghiệp Sâm cũng cười, mừng rỡ như
điên, anh cởi bỏ quần áo còn vướn lại trên người Lục Tắc Linh ra, dùng
giọng nói vô cùng thành khẩn nói: "Diệp Thanh, cám ơn em,cuối cùng em
cũng chịu giao mình cho anh, đời này kiếp này, anh tuyệt đối sẽ không
phụ em."
Một giây kế tiếp, anh đem quyết tâm biến thành hành
động. Đây là một giấc mơ đẹp, linh hồn không nơi nương tựa của Lục Tắc
Linh cuối cùng cũng tìm được người để gửi gắm, nếu như đây là một giấc
mơ, cô tình nguyện vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Rõ ràng là
anh không hề quen làm những việc này, nên mới làm cho Lục Tắc Linh cảm
thấy đau, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. Nhiều năm sau đó, Lục Tắc
Lnh hồi tưởng lại chuyện này, vẫn cảm thấy đêm đó rất đẹp, bởi vì cô
không có cách nào mà đoán trước, cuộc sống sau này của cô, sẽ sống trong sự đau khổ như vậy. Vừa lên Thiên đường, vừa xuống địa ngục, từ lúc
này trở đi, cô đã rơi vào địa ngục Tu La, cả đời không thể quay lại
được.
Rất nhiều năm sau đó, cô lại nhớ tới đêm hôm ấy, nhưng vẫn không hề cảm thấy hối hận.
Cô nghĩ, đêm hôm ấy, cô sợ là mình cũng đã say mất rồi?