Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 133 : Tai họa
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Nam nhân vừa lên giường đã ôm nàng vào ngực, cách một lớp vải có thể cảm giác được tay hắn hơi lạnh, chỉ nhẹ nhàng vỗ về bên ngoài áo nàng.
"Phụ thân gọi hai người có việc gì vậy? Nói lâu như thế..." Lâm Lan nhỏ giọng oán trách, lăn qua lăn lại trong lồng ngực hắn, tìm kiếm vị trí thoải mái.
"Đại ca về sớm, phụ thân lưu ta lại nói chút chuyện trong triều." Lý Minh Doãn nhàn nhạt nói.
Lâm Lan nghe trong giọng nói của hắn có mấy phần bất đắc dĩ: "Có phải phụ thân đưa ra vấn đề khó khăn cho chàng?"
Lý Minh Doãn mỉm cười, hôn lên trán nàng một cái: "Nàng luôn nhạy cảm như thế."
Bị nàng đoán trúng, Lâm Lan lo lắng hỏi: "Có thể giải quyết không?"
"Hiện giờ Tây Bắc, Tây Nam không an bình, Hoàng Thượng có toan tính điều Tứ Hoàng Tử đi Binh bộ..."
Lâm Lan kinh ngạc, trong triều nhiều võ tướng ủng hộ Tứ Hoàng Tử, nếu Hoàng Thượng điều Tứ Hoàng Tử đi Binh bộ, một khi chiến loạn nổi lên, Tứ Hoàng Tử có thể thuận lý thành chương nắm giữ quân quyền, đây đối với Thái Tử điện hạ mà nói, thật là một tin tức không tốt lành gì.
"Phụ thân nói thế nào?"
Ánh mắt Lý Minh Doãn trở nên u ám, thở nhẹ nói: "Phụ thân đã liên lạc với những văn thần khác, chuẩn bị đề cử Tam Hoàng Tử đi Binh bộ, đề nghị này nhất định là bị bác bỏ, nói câu công đạo, trong tất cả các Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử xuất chúng nhất, thật ra thì Hoàng Thượng cũng đã chuẩn bị xong thánh chỉ rồi."
"Vậy chàng nói gì với phụ thân."
Lý Minh Doãn lắc đầu, vẻ mặt hơi ngưng trọng: "Thời điểm Hoàng Thượng thảo thánh chỉ, ta ở bên cạnh."
Trong lòng Lâm Lan khẽ run lên, Hoàng Thượng biết rõ Lý Kính Hiền ở đảng của Thái Tử, chẳng lẽ Hoàng Thượng định dò xét Lý Minh Doãn sao? Lâm Lan mấp máy môi, kiên quyết nói: "Minh Doãn, chàng nhất định phải để tinh thần thuần khiết."
Lý Minh Doãn lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên mỉm cười một cái: "Ta hiểu được lợi hại trong đó, chiến sự hết sức căng thẳng, Hoàng Thượng làm như vậy là để trấn an võ tướng trong triều, dù sao quốc gia gặp nạn thì vẫn là cần nhóm võ tướng vào sanh ra tử, cho nên, ta chỉ có thể khuyên phụ thân bỏ ý niệm trong đầu đi, lúc này kêu gào phản đối không hề có chút ích lợi nào cho Thái Tử, chỉ có thể khiến cho Hoàng Thượng cảm thấy Thái Tử vì tư lợi, không để ý đại cục."
Lâm Lan rất lo lắng: "Chỉ sợ phụ thân nghe không vào."
"Phụ thân đã do dự, phụ thân ở chốn quan trường đã mười mấy năm, quan hệ lợi hại, ông ấy biết phải suy nghĩ cẩn thận."
Lời thì nói như vậy nhưng trong lòng Minh Doãn lại không chắc chắn lắm. Lâm Lan yên lặng: Chỉ mong cha già có thể suy nghĩ cẩn thận, không phải Minh Doãn muốn bảo vệ lão ta mà là hiện tại Minh Doãn mới bước chân vào con đường làm quan, chân còn chưa vững, nếu không may cha già xảy ra chuyện gì thì sẽ vô cùng bất lợi cho Minh Doãn.
"Thôi bỏ đi, không nói những chuyện đó nữa, hôm nay nàng gặp bên cung cấp hàng hóa thuận lợi chứ?"
Lý Minh Doãn bỏ cái chuyện nặng nề kia sang một bên, quan tâm việc của Lâm Lan.
Lý Minh Doãn vốn một mực im lặng mở miệng.
"Minh Doãn..." Lâm Lan muốn ngăn Minh Doãn nói chuyện.
Hàn Thu Nguyệt giật mình, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không hay, lại nhìn thần sắc Minh Châu, Minh Châu chột dạ, cả người bối rối. Lão thái thái cũng hiểu vài phần, đích thị nha đầu Minh Châu này chọc cho Minh Doãn mất hứng.
"Em nói đi, tại sao em lại lấy thiệp của phủ Hoài Hóa Tướng quân đưa qua cho nhị biểu tẩu?" Lý Minh Doãn lạnh giọng chất vấn.
"Minh Doãn, coi như không có chuyện gì đi mà, ta nghĩ biểu muội không cố ý." Lâm Lan tỏ vẻ hòa ái muốn dàn xếp chuyện này, nhưng thực ra là muốn cho cha già và lão thái thái xem cho rõ.
Minh Châu làm bộ như hiểu ra, ồ một tiếng: "Thật xin lỗi, em vốn định tự mình đi đưa cho nhị biểu tẩu, kết quả... quên mất."
Lý Minh Doãn cười lạnh: "Nhị biểu tẩu em vào cửa lâu như vậy, từ khi nào em trở thành người sai vặt cho Lạc Hà trai vậy? Sao lại có lòng tốt lấy giùm thiệp người ta đưa cho nhị biểu tẩu?"
Não Hàn Thu Nguyệt nhất thời ong ong lên, nha đầu này, không có chuyện gì làm lại đi chọc hai vị sát tinh này làm chi? Chưa nếm đủ đau khổ sao?
"Minh Châu, sao con lại đãng trí như thế." Hàn Thu Nguyệt trách cứ.
Minh Châu ủy khuất nói: "Con thật sự không cố ý."
Lý Minh Doãn hiển nhiên không chịu bỏ qua: "Em không cố ý, ừ, vậy em có biết em khiến nhị biểu tẩu em gặp phải bao nhiêu phiền toái không? Có biết làm cho Lý gia mắc phải bao nhiêu phiền toái không?"
Hàn Thu Nguyệt nghe Lý Minh Doãn quy kết tội danh không khỏi lên tiếng bảo vệ: "Không phải chỉ là một tờ thiệp sao? Minh Châu không cố ý, Minh Doãn, con làm biểu ca cũng nên nhường biểu muội một chút, chút chuyện nhỏ thì nên bỏ qua đi."
Minh Châu nhận được sự che chở của mẫu thân, thị uy hướng Lâm Lan quăng một cái xem thường, tựa như nói, ta cố ý đấy, cô làm gì được ta?
Lý Minh Doãn coi như quên mụ phù thủy đứng đó, nói với phụ thân: "Phụ thân, phu nhân Hoài Hóa Tướng quân ngày hôm trước mở tiệc chiêu đãi các vị phu nhân võ tướng trong kinh thành, đặc biệt mời Lâm Lan tới dự, kết quả Lâm Lan không biết, không đi dự tiệc, phụ thân, lợi hại trong đó thế nào, người hẳn rõ ràng."
Mặt Lý Kính Hiền biến sắc, dĩ nhiên lão ta rõ ràng, nếu là trước kia có lẽ lão không thích Lâm Lan giao thiệp kiểu này, nhưng sau khi Hoàng Thượng tuyên đọc thánh chỉ, lão đã có cảm giác nguy cơ rất lớn, sở dĩ lão kiên quyết đứng về phía Thái Tử là bởi vì lão tin tưởng tâm tư Hoàng Thượng nghiêng về Thái Tử, tương lai, khả năng kế vị của Thái Tử là rất lớn. Đột nhiên hiện tại, lòng tin này dao động, một khi Tứ Hoàng Tử nắm binh quyền trong tay thì có thể tranh đấu ngang tay với Thái Tử.
Vào lúc này Lâm Lan lại đắc tội với những vị phu nhân tướng quân kia, nếu để người có lòng dạ biết lợi dụng chuyện này, thêu dệt lời không hay thì sẽ biến thành chuyện Lý gia thể hiện thái độ không tốt, ðây rõ ràng là bất lợi với Lý gia.
Lý Kính Hiền càng nghĩ càng tức giận, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, tin tức này khiến cơn tức giận của lão đổ cả lên người Minh Châu, lớn tiếng mắng: "Nghiệp chướng này, tuổi còn nhỏ mà đã một bụng tâm tư không đứng đắn, không cẩn thận ta đuổi về nhà, ở đây rồi sớm muộn gì cũng gây tai họa cho cái nhà này."
Sắc mặt Hàn Thu Nguyệt cùng Lý Minh Châu đại biến, không nghĩ lão gia sẽ tức giận như vậy.