Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 134 : Cái gọi là công chính
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
"Lão gia, ông bớt giận, Minh Châu tuổi còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, ông nhẹ nhàng nói với nó, nó sẽ biết nghĩ hơn." Hàn Thu Nguyệt vội vàng tới khuyên, một bên nháy mắt với Minh Châu cùng Minh Tắc.
Minh Châu vội vàng quỳ xuống trước mặt phụ thân, cầu xin tha thứ: "Dượng, Minh Châu biết sai rồi, Minh Châu không dám nữa."
Minh Tắc cũng tới cầu tình: "Phụ thân, biểu muội đã biết sai rồi, phụ thân tạm tha cho em ấy lần này."
Lý Kính Hiền đang cơn giận dữ, đâu chịu nghe khuyên giải, cả giận nói: "Nó tuổi còn nhỏ sao? Sang năm là cập kê rồi, vốn định đợi nó cập kê thì cho một mối hôn sự tốt, bây giờ nhìn lại không cần, lúc này nó không đi, sợ rằng gây tai họa, người ngoài sẽ coi thường Lý gia chúng ta."
Hàn Thu Nguyệt thiếu chút nữa nổi đóa, lời lão gia nói... những câu kia thật muốn giết tâm mụ ta, thật khiến mụ ta muốn khóc rống lên, thật muốn hỏi lão gia có còn lương tâm nữa không, bọn họ đã bạc đãi nữ nhi này, chẳng lẽ vì chút chuyện nhỏ như vậy mà hủy đi cả đời nữ nhi sao?
Minh Châu hoang mang, ban đầu cô ta giữ thiệp lại thuần túy là vì trong lòng đang tức giận, Lâm Lan chỉ là một nha đầu nhà quê, nếu không phải được hưởng nhờ hào quang của nhị ca thì phu nhân Tướng quân kia đâu có mời chị ta đi dự tiệc, cho nên, cô ta cố ý phá hư, cho là chuyện này chẳng tổn hại gì cả, không nghĩ phụ thân tức giận như vậy, hậu quả nghiêm trọng thế này, cô ta không tin được, phụ thân muốn đuổi cô ta đi.
Lão thái thái âm thầm thở dài, từ khi bà tới kinh thành đối với Minh Châu rất lãnh đạm, cố ý duy trì khoảng cách, làm như vậy để che giấu tai mắt người, nhưng dù sao Minh Châu cũng là cháu gái ruột của bà, là huyết mạch Lý gia, bà cũng không đành lòng, nhưng chuyện vừa rồi Minh Châu làm thực sự là quá đáng, nên để cho cha nó giáo huấn một chút.
Đầu óc Minh Châu không rõ ràng nhưng Hàn Thu Nguyệt thì rõ ràng, lão gia là ai? Lão gia quan tâm nhất là cái gì? Đơn giản là tiền trình tước vị bản thân ông ta, ai dám cản trở, ông ta tuyệt đối không lưu tình, cho nên, lão gia nói muốn đuổi Minh Châu, mụ ta tin lão gia nói được làm được.
Sắc mặt lão thái thái ủ dột, Lâm Lan một câu là lại trị gia nghiêm cẩn, ngăn miệng bà luôn rồi, lời nói rõ là tự trách nhưng ngầm là trách bà dung túng Minh Châu, bà cố gắng nén giận, khí huyết thật sự không thông rồi.
"Minh Châu có sai, cô có thể nói cho mẹ chồng cũng có thể nói với ta, phải cứu vãn như thế nào, phải hóa giải như thế nào, mọi người cùng thương nghị, chẳng lẽ náo loạn gia đình thì mới có cách giải quyết? Nhìn xem cô khiến cha chồng cô tức giận thế nào rồi?" lão thái thái lạnh lùng nói.
Lâm Lan quả nhiên là lĩnh hội đủ, miệng lưỡi lão thái thái thật linh động, ngược lại thành lỗi của nàng rồi.
"Đừng tưởng rằng cô có chút lý lẽ thì có thể gây khó dễ cho người khác, cũng đừng tưởng có mấy vị phu nhân mời cô đi dự tiệc liền cảm giác bản thân rất giỏi, nếu cô không phải con dâu Lý gia, không phải vợ Minh Doãn thì có ai xem trọng cô." Khẩu khí lão thái thái càng lúc càng lạnh lẽo.
Chúc mama nghe lão thái thái càng nói càng xa, lão thái thái có lòng bênh vực nhưng không thể xả giận lên nhị thiếu phu nhân như vậy được, vội vàng cười hòa hoãn: "Lão thái thái, cháo nguội mất rồi."
Lâm Lan tự giễu tựa như cười: "Cháu dâu thụ giáo, Minh Châu biểu muội không đưa thiệp tới không có sai, sai chính là cháu dâu không nên đem chuyện này ra nói thẳng. Chỉ cần họ Lý phạm vào quy củ kia thì sai cũng thành không sai, mà cháu dâu làm đúng quy củ thì lại thành không chính xác. Bà nội, ý của bà là như vậy sao?"
Mặt lão thái thái biến sắc, vỗ bàn quát lớn: "Cô dám cãi lời trưởng bối?"
Lâm Lan mặt không đổi sắc, vẫn nụ cười ngọt ngào: "Bà nội bớt giận, cháu dâu chỉ đang phân tích ý tứ trong lời nói của bà nội, hiểu rõ thì sau này sẽ không chọc bà nội tức giận. Nếu bà nội cảm thấy cháu dâu xuyên tạc ý tứ của bà, vậy xin bà nội dạy dỗ, cháu dâu nhất định rửa tai lắng nghe, không dám vô lễ."