Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 145 : Tố giác
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Bạch Huệ bệnh nhiều ngày, may là bên Từ gia kiên nhẫn, không thúc giục, bằng không Lâm Lan thật có chút khó xử, chuyện này là nàng đề ra, phút cuối lại nói không được thì thật xấu hổ. Bên phía Lưu di nương nghe nói không có gì khởi sắc, phương thuốc lại được sửa đổi, dĩ nhiên, đây chỉ là nghe nói, dần dần, trong phủ đã có người bàn tán, nói nhị thiếu phu nhân chỉ là hư danh, y thuật thường thôi, chẳng hiểu sao lão gia lại tin tưởng như vậy.
Lời này truyền tới tai Lâm Lan, Lâm Lan chỉ cười nhạt một tiếng, cha già thì vẫn hết sức bình thản. Đảo mắt đã tới ngày mười chín tháng hai, là ngày Quan Âm Bồ Tát ra đời, bởi vì Lý Kính Hiền cùng Minh Doãn phải thượng triều nên một mình Lý Minh Tắc đi chùa Hương Sơn với một đoàn nữ quyến. Toàn gia trai giới tắm rửa ba ngày, hết sức thành kính.
Lâm Lan nghĩ chỉ đi một ngày là về nên dẫn theo có Ngân Liễu và Như Ý, ai ngờ tới xế chiều Hàn Thị đột nhiên nói khó chịu, đầu óc choáng váng vô cùng. Lâm Lan chuẩn mạch cho mụ ta, mạch có chút không ổn, thật ra thì cuộc sống của mụ ta thời điểm này thực sự không tốt, cầm đồ Diệp Thị ra ngoài bán, bị ép giá, thực phẩm bổ dưỡng của Lưu di nương chi phí hết nhiều, trong trang viên vì bị pháo hoa rơi xuống nguồn nước mà tổn thất không ít..
Vốn dĩ kế hoạch chỉ mượn năm vạn lượng, bất đắc dĩ thành bảy vạn lượng, lãi mẹ đẻ lãi con, hành hạ mụ sứt đầu bể trán.
"Mẫu thân là quá sức mà mệt nhọc, cẩn phải nghỉ ngơi." Lâm Lan hồi bẩm với lão thái thái đang lo âu.
Lão thái thái nắm tay Hàn Thị, thương tiếc nói: "Thật là làm khó con."
Hàn Thị muốn đứng lên, lại mệt mỏi vô lực: "Con dâu không có chuyện gì, trời sắp tối rồi, nên xuống núi."
Khương mama vội nói: "Phu nhân sao có thể xuống núi được, ngồi cáng tre cũng vẫn nguy hiểm."
Lão thái thái trầm ngâm nói: "Để cho Chúc mama đi hỏi xem trong chùa có phòng trống không, nếu có, xin nghỉ lại một đêm, đợi ngày mai về cũng không muộn."
Chúc mama lên tiếng đi xuống, không lâu sau quay lại bẩm: "Còn mấy gian phòng trống, nô tỳ đã nói với chủ trì, xin ngủ lại một đêm trong chùa."
Lão thái thái gật đầu, nói với Hàn Thị: "Con an tâm mà nghỉ ngơi, để Triệu quản sự về phủ báo tin."
Mọi người phải ngủ lại trong chùa. Ngân Liễu bất an nói: "Nhị thiếu phu nhân, chúng ta không ở nhà, nhị thiếu gia..."
Lâm Lan mỉm cười: "Có gì mà lo lắng, không phải còn có Ngọc Dung cùng Chu mama sao?"
Như Ý muốn nói lại thôi, Lâm Lan cười nói: "Em muốn nói gì?"
Như Ý do dự: "Có chuyện, nô tỳ không biết nên nói không."
Bạch Huệ đỏ mặt lên, nói quanh co: "Nô tỳ nghe nói... Thuốc tránh thai dùng nhiều tổn hại thân thể, nhìn nhị thiếu phu nhân thường uống thuốc này, nô tỳ không khỏi có chút lo lắng."
Lý Minh Doãn chỉ cảm thấy trong đầu "đùng" một tiếng, không tin hỏi: "Nhị thiếu phu nhân uống thuốc tránh thai?"
Bạch Huệ càng thêm mờ mịt: "Vâng ạ, chẳng lẽ nhị thiếu gia không biết? Nô tỳ... nô tỳ cứ nghĩ nhị thiếu gia biết rồi."
Thấy nhị thiếu gia trầm ngâm, đáy lòng Bạch Huệ cười lạnh, không phải nói nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân tình cảm sâu đậm sao? Tại sao nhị thiếu phu nhân lại không muốn sinh hài tử cho nhị thiếu gia? Gạt nhị thiếu gia lén uống thuốc tránh thai?
Bạch Huệ vội vàng quỳ xuống đất, sợ hãi nói: "Nhị thiếu gia, là nô tỳ lắm mồm, nhị thiếu phu nhân không muốn có hài tử, nhất định là có lý do."
Lý Minh Doãn bình tĩnh nhìn Bạch Huệ: "Nhị thiếu uống thuốc, ngươi tận mắt nhìn thấy?"
Bạch Huệ chần chờ, đứng dậy đến bên giường, lấy ra một cái bình nhỏ trong tủ quần áo: "Chính là cái này?"
"Đây không phải là thuốc dưỡng nhan của nhị thiếu phu nhân sao?"
"Không phải đâu ạ, chính tai nô tỳ nghe được nhị thiếu phu nhân nói nước thuốc tránh thai đắng ngắt, hay là hoàn thành viên, chính là cái này."
Lý Minh Doãn cầm lấy bình, tâm tình phức tạp, khó trách hắn cố gắng như vậy mà Lan Nhi vẫn không có bầu, thì ra Lan Nhi một mực ăn cái này. Lan nhi nói là hiện tại không phải thời điểm thích hợp có hài tử, bởi vì phải loại bỏ được Hàn Thị, nhưng hắn muốn.
Nhất là sau khi nhìn thấy Hoa Văn Bách kia, hắn đặc biệt muốn có con, Lý Minh Doãn hắn có thể không làm được chuyện lớn lao nhưng việc bảo vệ thê nhi của mình thì hắn tin tưởng hắn làm được, nói cho cùng, có phải là Lan Nhi không có lòng tin với hắn?
Nhất thời, trong lòng dâng lên tư vị khó chịu. "Nhị thiếu gia, trà nguội mất rồi, nô tỳ châm lại nước được không ạ?"
Lý Minh Doãn thở dài một cái, trả lại bình cho cô ta: "Để lại chỗ cũ."
Bạch Huệ ngẩn ra, mới vừa rồi bộ dạng nhị thiếu gia hình như rất tức giận, làm sao nháy mắt đã hòa hoãn rồi?
Lòng nghi ngờ, Bạch Huệ nhận lại chai thuốc để vào chỗ cũ. Khi quay lại, thấy nhị thiếu gia đã uống một hơi cạn sạch chén trà, khóe miệng cô ta lóe lên nụ cười âm hiểm.