Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 146 : Tình cảm đã hết
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Lý Minh Doãn đặt chén trà xuống, nhíu mày hỏi: "Ngọc Dung đi đâu vậy? Sao vẫn chưa quay lại? Bạch Huệ, ngươi đi ra xem thế nào."
"Vâng."
Bạch Huệ lên tiếng đi ra ngoài, buông rèm xuống, nhìn trong viện trống trơn, không khỏi cười thầm, thời gian không còn nhiều, bỏ lỡ cơ hội lần này, chỉ sợ hối hận cả đời, nhị thiếu phu nhân không thích cô ta cũng không sao, cô ta chỉ cầu có thể lưu lại, cho dù chỉ thỉnh thoảng mới có thể gặp mặt nhị thiếu gia, như vậy cô ta cũng cam tâm tình nguyện.
Tính toán thời gian dược lực phát tác, Bạch Huệ trở lại trong phòng. Nhị thiếu gia không có ở bàn trà, Bạch Huệ nhìn xung quanh, thấy rèm giường đã buông xuống, chạy tới nhìn thấy giày thiếu gia đã cởi bỏ ở ngoài...
Tim chợt đập mạnh, tay chân đổ mồ hôi lạnh toát. Cô ta hít sâu một hơi, không ngừng tự nói với mình, cơ hội lần này không dễ mà có, chỉ cần cô ta tiến tới, có thể được lưu lại...
Bạch Huệ đóng cửa lại nhưng không cài then, từ từ đi tới bên giường, đứng trở trước giường, nhìn bóng lưng bên trong, lẩm bẩm: "Nhị thiếu gia, đừng hận nô tỳ, nô tỳ là vạn bất đắc dĩ, nô tỳ chưa bao giờ nghĩ tới phải rời thiếu gia, muốn nô tỳ rời đi, không bằng bảo nô tỳ tìm cái chết... Nhị thiếu gia, xin người hiểu cho chân tình của nô tỳ, tha thứ cho nô tỳ..."
Bạch Huệ cắn chặt môi dưới, hai tay run rẩy, mấy lần không cởi được khuy áo, cắn răng một cái, cởi khuy áo ra, tới lúc này, không thể lui lại.
Áo cởi ra, màn xốc lên, Bạch Huệ nhất thời kinh ngạc sửng sốt, vén chăn nhìn xuống, bên trong vừa rồi rõ ràng là nhị thiếu gia, mà giờ là hai cái gối... Nhị thiếu gia đi đâu?
Không đợi cô ta kịp phản ứng, chỉ nghe "Bang" một tiếng, cửa bị đá văng. Bạch Huệ thất kinh kéo chăn che người, kế hoạch không phải như thế, tại sao nhị thiếu gia không ở đây? Mành trướng bị giật lên, Bạch Huệ che chắn không dám ngẩng đầu, cô ta biết kế hoạch đã thất bại, chờ đợi mình là cái gì, cô ta không dám nghĩ, tâm tư rơi thẳng xuống đáy vực.
Quế tẩu sắc mặt xanh mét nhìn Bạch Huệ quần áo xốc xếch, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, đau lòng nói: "Bạch Huệ, ngươi hồ đồ quá."
Lý Minh Doãn đến phòng bếp, nhìn qua một đám người vây đánh Văn Sơn, Văn Sơn ra sức đánh trả, nhưng đối phương người đông thế mạnh, không khỏi bị ăn đòn, trên người bị đánh thê thảm, mắt sưng vù, Cẩm Tú còn thảm hại hơn, đầu tóc bù xù, áo xống bị xé te tua, trên mặt toàn là vết cào cấu.
Lý Minh Doãn tức giận quát lớn: "Dừng tay cho ta."
Bọn hạ nhân lúc trước phụng mệnh tới đánh người, kiêu ngạo hung hăng, lúc này bị một tiếng quát chói tai của nhị thiếu gia, nhất thời cả bọn hồn phi phách tán, lập tức dừng lại, lo sợ nhìn nhau. Đặng mama trốn ở trong phòng nghe thấy giọng nhị thiếu gia thì sợ hết hồn, không phải nói hôm nay nhị thiếu gia không thể đi ra ngoài sao? Sao lại chạy tới phòng bếp?
Đám người Cẩm Tú nhìn thấy nhị thiếu gia, nhất thời ủy khuất khóc lên: "Nhị thiếu gia..."
Lý Minh Doãn trầm giọng nói: "Không được khóc."
Đám người Cẩm Tú vội vã lau nước mắt, cắn môi cố gắng chịu đựng ủy khuất trong lòng. Ánh mắt Lý Minh Doãn uy nghiêm quét qua đám hạ nhân trên mặt đất, cả đám chột dạ lập tức cúi đầu, nhất là mấy mụ mama thêu dệt chuyện càng sợ hãi lui về sau mấy bước.
Cuối cùng, ánh mắt Lý Minh Doãn rơi trên người Văn Lệ: "Nghe nói chuyện là bởi vì ngươi dựng lên, ngươi đem ngọn nguồn chi tiết nói ra, nếu là ngươi sai, bổn thiếu gia nhất định nghiêm trị không tha, nếu là có người cáo mượn oai hùm, sinh sự từ việc không đâu, muốn gây phiền toái cho Lạc Hà trai, vậy thì... Bổn thiếu gia tuyệt đối không khách khí."
Văn Lệ được ủng hộ, chỉ vào một mama nói: "Chính là bà ta, Thích tẩu, nô tỳ vốn đang làm công việc trong Lạc Hà trai, bà ta tới nói tổ yến Lạc Hà trai đặt đã tới, gọi nô tỳ đi lấy cùng bà ta, nô tỳ tới nơi, Thích tẩu nói bà ta có chuyện gấp, đồ ở ngăn thứ ba tủ bát đĩa, bảo nô tỳ tự cầm về, nô tỳ không chút nghi ngờ liền mở tủ lấy, vừa mở tủ ra thì Uông tẩu chạy vào, nói nô tỳ trộm đồ, túm tóc đánh nô tỳ, nô tỳ giải thích thì bà ta không nghe, còn gọi một đám người tới đánh nô tỳ, lúc sau Vân Anh cùng Cẩm Tú tỷ tỷ chạy tới, bọn họ không nói hai lời cũng lôi vào đánh luôn."
Thích tẩu cả vú lấp miệng em nói: "Ta gọi ngươi lấy tổ yến là ở ngăn tủ thứ hai, ngươi lại làm trái đi, nhìn thấy bạc Uông tẩu đặt trong tủ quần áo, nghĩ muốn chiếm lấy."
Văn Lệ cả giận: "Rõ ràng bà nói là ô thứ ba."