Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 152 : Xem bệnh
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Chốc lát, sắc mặt Lâm Lan trắng bệch, mồ hôi rịn đầy trán, chân mày cau lại. Ngân Liễu kinh hoàng nói: "Nhị thiếu phu nhân, người làm sao thế?"
Lâm Lan rút cây châm trên ngực xuống, yếu ớt khoát khoát tay: "Không có chuyện gì, ta chỉ châm ngân châm tạm thời ngăn tâm mạch mình lại."
"Nhưng... nhị thiếu phu nhân, môi người cũng trắng bệch rồi..." Ngân Liễu lo lắng không dứt.
"Chỉ là tạm thời thôi, Ngân Liễu, mang chậu nước nóng tới đây, ta muốn rửa mặt."
Lâm Lan suy yếu vô lực mặc quần áo vào, dùng ngân châm che tâm mạch lại, để cho tâm mạch đập chậm vô lực, trước kia có đọc qua trong sách, giờ mới thực hành lần đầu, hạ thủ có hơi mất chính xác, quá tay một chút, may là chỉ có hai canh giờ. Bất kể suy đoán của mình có chính xác hay không, cẩn thận đề phòng là hơn hết, tuyệt đối không thể để cho mụ phù thủy bắt được nhược điểm của nàng.
Bên trong Triêu Huy đường, Hàn Thị cười híp mắt nói: "Lão thái thái xin cứ yên tâm, sắc mặt Nhược Nghiên lúc này đã hồng nhuận."
Đinh Nhược Nghiên một bộ dạng phục tùng yếu ớt, dịu dàng ngượng ngùng. Lão thái thái hiền hậu cười ấm áp: "Yên tâm, yên tâm, bất quá vẫn còn hơi gầy, nên cẩn thận điều dưỡng."
"Chuyện đó là phải làm, gọi đại phu kê đơn, chúng ta sẽ theo đó điều trị cho Nhược Nghiên, nhất định phải điều dưỡng cho trắng trắng mập mập, để cho bà thông gia không phải lo lắng, lần trước gặp còn nói ta." Hàn Thị cười nói.
Đinh Nhược Nghiên có chút lúng túng: "Gia mẫu xưa nay tính tình thẳng thắn, tuy nhiên không có lòng dạ gì,... kính xin mẹ bỏ qua cho."
Hàn Thị cười nói: "Tính tình bà thông gia ta còn không biết? Cũng là bộc tuệch thôi, rồi lại nói, bà thông gia xót thương con gái của mình có gì sai? Ta sao có thể để bụng, con bị bệnh mấy tháng, lòng ta cũng đau xót, hôm nay đã có chuyển biến tốt đẹp, lòng ta mới thả lỏng đôi phần."
Lão thái thái cười ha hả nói: "Đứa nhỏ Nhược Nghiên này, ôn nhu nhã nhặn lịch sự, thật khiến người ta thương yêu."
Đang nói, bên ngoài nha hoàn nói: "Nhị thiếu phu nhân tới."
Nụ cười lão thái thái cứng đờ, khẩu khí lãnh đạm: "Bây giờ là giờ nào rồi."
Khương mama vội nói: "Cuối giờ Thân ạ."
"Nó suốt ngày bận rộn, không thấy bóng dáng đâu."
Lão thái thái có vẻ khó chịu nói, bà không tán thành việc Lâm Lan mở cửa tiệm thuốc, một nữ nhân, ngày ngày chạy ra bên ngoài, không phụng dưỡng cha mẹ chồng cho tốt, không hầu hạ trượng phu, còn ra cái gì.
Thần sắc lão thái thái trầm xuống, hai chữ thất vọng viết rõ trên mặt.
Lâm Lan thấy thế, bất an nói: "Khiến bà nội, mẫu thân lo lắng, là con dâu không phải."
Hàn Thị hỏi tới: "Vậy có thể điều dưỡng hay không?"
Giang đại phu chần chờ, Lâm Lan vội nói: "Sư phụ con dâu năm xưa từng cho con dâu uống một đơn thuốc, con dâu vẫn dựa vào đơn đó điều dưỡng, mấy năm nay đã khá nhiều, mẫu thân không cần phải lo lắng."
Giang đại phu thầm thở phào nhẹ nhõm, loại bệnh tâm mạch này rất khó trị, ông ta không có gì nắm chắc, nếu vị thiếu phu nhân này đã có cách điều trị, ông ta cũng không cần khó xử rồi.
Hàn Thị vô cùng thất vọng, đánh giá Lâm Lan một hồi, thường ngày thấy nàng khí huyết đầy đủ, sắc mặt hồng nhuận, nào có nửa điểm bệnh hoạn, hôm nay thấy thì sắc mặt tái nhợt, Hàn Thị chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Hay là bởi vì quá cực nhọc nên khí huyết suy yếu?"
Giang đại phu vuốt râu, nói: "Hẳn là không phải, có điều nhị thiếu phu nhân có chứng bệnh này cũng không nên làm gì quá mệt nhọc."
Trong lúc nhất thời Hàn Thị cùng lão thái thái giật mình nhưng không nói gì, một lúc lâu, Hàn Thị nói: "Làm phiền Giang đại phu rồi, Xuân Hạnh, tiễn Giang đại phu."
Giang đại phu chắp tay thi lễ, lui xuống.
Lão thái thái thở dài nói: "Nếu thân thể cô khó chịu thì về sớm nghỉ ngơi, sau này cũng không cần tới thỉnh an."
Lâm Lan an ủi bà: "Bà nội không cần vì cháu dâu lo lắng, sư phụ cháu dâu đã nói, dựa theo phương thuốc sư phụ đưa cho điều trị một thời gian thì không còn gì đáng lo."
Lão thái thái nghe vậy, sắc mặt hơi nguôi giận: "Cô đi nghỉ ngơi đi."
Lâm Lan lúc này mới thi lễ cáo lui. Sau khi Lâm Lan đi, lão thái thái thở dài nói: "Lúc trước ta đã nghĩ oan cho nó, bệnh này cũng không phải không thể trị, chỉ là nghĩ tạm thời Minh Doãn chưa thể có hài tử. Ai..."
Hàn Thị cũng làm bộ phụ họa: "Cũng thật là, lão gia vẫn mong đợi ôm cháu nội, đâu ngờ thân thể Lâm Lan lại không tốt, hôm nay lại mở tiệm thuốc, suốt ngày bận rộn bên ngoài, làm sao điều dưỡng cho thật tốt đây? Bản thân Minh Doãn lại thiếu người chăm sóc bên cạnh."
Khương mama nghe vậy liền hiểu ý chủ tử, phụ họa: "Đúng vậy ạ, nhị thiếu phu nhân muốn mở tiệm thuốc, khẳng định chẳng quan tâm nhị thiếu gia rồi, bên cạnh nhị thiếu gia không thể không có người được."