Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 153 : Tự trách
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Lý Minh Doãn trở lại lúc muộn, Ngọc Dung hầu hạ hắn thay quần áo. "Nhị thiếu phu nhân đâu? " Lý Minh Doãn không nhìn thấy Lâm Lan liền hỏi một câu.
Ngọc Dung chậm chạp nói: "Nhị thiếu phu nhân... thân thể không thoải mái, từ Triêu Huy đường trở về liền đi ngủ, vẫn chưa dùng cơm tối, Ngân Liễu đang ở bên trong hầu hạ."
Mặc dù nhị thiếu phu nhân đã phân phó không cho lắm mồm nhưng nhị thiếu phu nhân mãi không tỉnh, sắc mặt trắng bệch, hô hấp lúc nhanh lúc chậm khiến mọi người lo lắng không thôi. Trong lòng Lý Minh Doãn căng thẳng, thắt xong đai lưng liền đi vào trong.
"Nhị thiếu gia... " Ngân Liễu ngồi ở bên giường thấy nhị thiếu gia đi tới, vội vã đứng dậy hành lễ.
Lý Minh Doãn ngắm nhìn Lâm Lan đang quay mặt về phía trong ngủ, giọng nói nhỏ nhất có thể: "Làm sao đang yên đang lành lại không thoải mái?"
Ngân Liễu ấp úng: "Nhị thiếu phu nhân không cho nói."
Lý Minh Doãn không khỏi nghiêm mặt: "Nói mau."
"Sau khi nhị thiếu phu nhân tự châm ngân châm lên người, nô tỳ thấy nhị thiếu phu nhân rất khó chịu, nhưng nhị thiếu phu nhân nói không có việc gì, đừng lo."
Đây cũng là nhị thiếu gia ép nàng nói, Ngân Liễu ngập ngừng bẩm báo.
Ánh mắt Lý Minh Doãn trầm xuống, phất phất tay cho Ngân Liễu đi xuống, vén tà áo rồi ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ vai Lâm Lan, khẽ kêu: "Lan Nhi, Lan Nhi..."
Lâm Lan ngủ mơ mơ màng màng, nghe được Minh Doãn gọi nàng, mông lung mở mắt ra, hữu khí vô lực nói: "Chàng đã về rồi? Lúc này là giờ nào rồi?"
Lý Minh Doãn đỡ nàng, chèn một cái gối sau lưng cho nàng. "Đã qua giờ Hợi, ta đã đưa bọn họ về ngủ rồi. Lan Nhi, nàng có chỗ nào không thoải mái?" Lý Minh Doãn ôn nhu hỏi.
"Không có gì, ngực có chút khó chịu." Lâm Lan hít sâu mấy cái, trong lòng ảo não, hạ châm ở chỗ này quả nhiên nguy hiểm, vốn tưởng quá hai canh giờ sẽ không có chuyện gì, kết quả là đến bây giờ vẫn không thoải mái, hi vọng là không sao hết, nếu không được không bù nổi mất.
Lý Minh Doãn lẳng lặng nhìn nàng, một lúc lâu mới hỏi: "Tại sao lại tự châm ngân châm cho mình?"
Lâm Lan sửng sốt một chút, lầu bầu nói: "Ngân Liễu này đúng là lắm lời."
"Nàng còn nói cô ấy, mấy người họ bị nàng làm cho sợ hãi, vội vàng khai báo hết." Lý Minh Doãn làm bộ nghiêm mặt mà nói.
"Tối nay nàng ngủ bên trong." Chân mày Lý Minh Doãn không chút suy chuyển.
"Tại sao? Ta ngủ phía ngoài không được sao."
Lý Minh Doãn nhàn nhã nói: "Nàng ăn một chén cháo gà lớn như thế, ban đêm nhất định sẽ khát, chẳng lẽ nàng nghĩ tự mình sẽ đứng dậy châm trà? Không cẩn thân lại ngã sưng mặt mũi."
Mặt Lâm Lan đỏ lên, nàng đã từng té một lần như vậy, cảnh tối lửa tắt đèn cộng thêm mơ mơ màng màng, ngã là chuyện bình thường, hắn động một chút lại lấy ra nói.
"Chàng đã quan tâm như thế, ta liền thỏa nguyện cho chàng."
Lâm Lan ăn no, hành động có chút ngây ngốc chậm chạp, từ từ bò qua người hắn.
"Ai... Ăn no quá rồi, sau này không nên ăn đồ ăn khuya Quế tẩu làm nữa, mỗi lần ăn nhiều như thế này, thật có lỗi." Lâm Lan cảm thán.
Lý Minh Doãn nghiêng người nhìn nàng hỏi: "Ngực còn khó chịu không?"
"Tốt rồi." Lâm Lan xoa bụng.
"Ăn no quá?"
"Đúng thế... Vốn nghĩ ăn ít một chút..."
"Vậy... chúng ta làm chút chuyện tiêu hóa..."
"Làm cái gì cơ?" Lâm Lan chưa kịp phản ứng, đèn liền tắt, một bóng đen vụt tới.
"Ưm... Ta đang no lắm, không muốn động..."
"Không sao, ta động là được rồi..." giọng nam nhân khàn khàn vang lên trong đêm tối mị hoặc.