Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 155 : Gây chuyện
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Lý Minh Châu đi thỉnh an lão thái thái, đúng lúc Du Liên từ bên trong đi ra ngoài, thấy Du Liên cúi đầu, bộ dạng u sầu, cứ thế bước đi không nhìn thấy cô ta.
"Du Liên... " Minh Châu cao hứng gọi Du Liên, bị cấm chân mấy tháng, may có Du Liên thường xuyên tới làm bạn, còn giúp cô ta chép nữ huấn, bằng không cô ta không có ai nói chuyện chắc phát điên rồi.
Du Liên chậm chạp phản ứng, run rẩy cười một cái: "Minh Châu tỷ tỷ có thể đi ra ngoài rồi sao?"
Minh Châu đánh giá Du Liên: "Cô làm sao vậy? Bị lão thái thái dạy dỗ sao?"
Du Liên vội lắc đầu: "Không, không có."
Minh Châu không tin: "Vậy làm sao nhìn cô như không vui."
Du Liên cười khổ: "Thật không có, hôm qua nửa đêm bị cảm lạnh, đầu có chút choáng váng thôi."
Minh Châu nửa tin nửa ngờ: "Vậy cô mau về nghỉ ngơi đi, ta đi thỉnh an lão thái thái xong sẽ quay về tìm cô."
Du Liên yên lặng gật đầu, mang theo nha hoàn rời đi.
Minh Châu đi vào trong, nghe thấy Chúc mama đang nói: "Lão thái thái quá nóng vội rồi, đại thiếu gia một vợ một thiếp vẫn chưa có con nối dõi, nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân thành thân vẫn chưa lâu... Hơn nữa, tiểu thư Du Liên còn nhỏ hơn biểu tiểu thư một tháng..."
Lão thái thái nói: "Chẳng qua là hỏi con bé trước thôi, để cho nó có chuẩn bị, mấu chốt là xem xét thái độ Lâm Lan, nếu nó không thể chu toàn công việc và gia đình, chúng ta không thể để Minh Doãn chịu ủy khuất."
Lâm Lan trầm ngâm nói. "Đúng vậy, Thánh Thượng khen hắn có nhân đức, trung nghĩa. Tóm lại hôm nay danh tiếng tứ Hoàng Tử cùng tam Hoàng Tử như diều gặp gió, ngược lại Thái Tử điện hạ lại không có tiếng tăm gì."
Lý Minh Doãn lạnh nhạt cười nói. Ngọc Dung đi vào nhắc nhở: "Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, không còn sớm, có phải nên đi thỉnh an lão thái thái không ạ?"
Lâm Lan vỗ trán: "Xem trí nhớ ta đi, mải nói chuyện quên cả thời gian."
Hai người vội vàng đứng dậy đi Triêu Huy đường. Lý Kính Hiền không có ở đây, nói là đang nghị sự cùng phụ tá ngoài thư phòng, cơm tối cũng sai người đưa vào đó, dặn cơm tối xong gọi Minh Doãn qua cùng nghị sự.
Lâm Lan không khỏi oán thầm: Nghị cái rắm, nghị cả ngày rồi, về nhà còn nghị cái gì.
Lý Minh Châu nhìn thấy Lâm Lan, cười nói: "Nhị biểu tẩu, đã lâu không gặp."
Khóe mắt tung ra một tia khinh miệt khiêu khích, có ý ta vừa dưỡng sức trở lại, chị cẩn thận với ta.
Lâm Lan cười nhạt: "Biểu muội mấy tháng này cực khổ, một ngàn lần nữ huấn, một ngàn lần gia quy, thật đúng là không dễ dàng, hôm nay chắc biểu muội có thể đọc làu làu nữ huấn và gia quy nhỉ?"
Lý Minh Châu âm thầm chửi rủa, không phải do chị ban tặng sao, chị thử bị phạt cấm túc rồi chép phạt xem mùi vị thế nào.
"Đúng thế, về hai thứ này, nếu nhị biểu tẩu có điểm không rõ, sau này có thể tới hỏi ta, ta nhất định giải thích tường tận cho nhị biểu tẩu nghe." Lý Minh Châu nói nhanh.