Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 156 : Ta tin cô

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Cơm tối xong, Minh Doãn đi thư phòng, Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên cùng nhau ra khỏi cửa, Minh Châu đuổi theo phía sau, thân mật kéo tay Đinh Nhược Nghiên, cười duyên nói: "Đại biểu tẩu, lâu rồi ta không có đi ra ngoài, nghĩ tới điểm tâm đậu xanh giòn xốp chỗ tỷ, ta thèm sắp chết rồi."



Đinh Nhược Nghiên khẽ cười nói: "Chuyện này đơn giản, khi nào muội muốn ăn, gọi nha hoàn tới nói một tiếng, ta sai người làm mang qua cho muội."



"Ha ha, ta biết ngay đại biểu tẩu hiểu ta nhất, uống một ngụm trà Bích Loa Xuân, ăn một miếng điểm tâm đậu xanh, thật là hạnh phúc." Minh Châu cười nói.



Đinh Nhược Nghiên mỉm cười: "Đúng lúc hôm nay Ngụy di nương làm điểm tâm, mặc dù không có điểm tâm đậu xanh nhưng trà Bích Loa Xuân nhất định có."



Vừa nói Đinh Nhược Nghiên chuyển hướng Lâm Lan: "Đệ muội cùng qua ngồi chút đi."



Lâm Lan không phải là không nguyện cùng Đinh Nhược Nghiên thân cận, vấn đề là Minh Châu cũng đi, nàng không muốn làm hư tâm tình của mình, liền cười nói: "Ngày kia tiệm thuốc khai trương, còn có nhiều việc bận rộn, hôm nào sẽ quấy rầy đại tẩu sau."



Đinh Nhược Nghiên mỉm cười: "Ta thật hâm mộ đệ muội, có thể làm chuyện của mình, không giống ta, cái gì cũng không, không thể làm gì, cả ngày nhàn rỗi."



"Đại tẩu là đang cười ta suốt ngày bận rộn, gì không dám nói chứ đại tẩu cầm kỳ thư họa nữ công không gì không giỏi không thông, ta luôn ao ước được như đại tẩu."



Lâm Lan khiêm nhường, nàng từng nghe qua tài danh Đinh Nhược Nghiên, có điều sau khi cưới, Đinh Nhược Nghiên chỉ thêu thùa, chăm sóc mấy chú chim trong hoa viên, nếu như cô ấy cùng Minh Tắc cầm sắt hòa minh, vậy thì có thể trước hoa dưới trăng, ngâm thơ đối ẩm, nhưng cô ấy cùng Minh Tắc thoạt nhìn không có chuyện như vậy, kể từ khi xảy ra chuyện Bích Như, cô ấy mỗi ngày rầu rĩ không vui.



Minh Châu dẻo mỏ nói: "Đó là dĩ nhiên, đại biểu tẩu ôn nhu hiền lành, học nhiều biết rộng, lại khéo tay, đâu như người chỉ có chút danh hão."



Lâm Lan không mặn không nhạt nói: "Biểu muội nói rất đúng, thừa dịp biểu muội chưa lấy chồng thì mau mau học hỏi đại biểu tẩu một chút, nếu không kịp học nữ công gia chánh thì cố học lấy ôn nhu hiền lành của đại biểu tẩu, tương lai có thể tìm được một mối hôn nhân tốt."



Minh Châu tức giận: "Chị... chị xen vào việc người khác làm gì?"



Lâm Lan cười dịu dàng: "Đều là người trong nhà, nhị biểu tẩu quan tâm tiểu biểu muội cũng là nên làm, biểu muội chăm chỉ học hỏi thì sẽ có thể kiếm được vị hôn phu tốt... Không thể làm gì khác hơn là nên cực khổ chút ít rồi."



Minh Châu trợn mắt: "Chị đừng mèo khóc chuột giả từ bi, ta biết chị thống hận ta lắm."


Sắc mặt Hoa Văn Bách có chút kỳ lạ. Lúc này Lâm Lan mới ý thức được, câu nói vừa rồi của mình dễ làm người ta hiểu nhầm.



Khẽ ho hai tiếng, nói: "Ta tìm huynh là về bệnh dịch đậu mùa ở Thiểm Tây."



Đôi mắt Hoa Văn Bách hơi sáng lên: "Lý phu nhân có biện pháp gì khả quan?"



"Ta biết tình hình bệnh dịch bên đó nghiêm trọng, tình thế không lạc quan, biện pháp mang lại hiệu quả nhanh chóng ta không có, nhưng ta có một ý nghĩ, có lẽ có thể khống chế tình hình bệnh dịch lan tràn." Lâm Lan nói.



Trong mắt Hoa Văn Bách hiện lên quang mang: "Xin lắng tai nghe."



Lâm Lan đem ý nghĩ chích ngừa đậu nói lại tỷ mỉ với hắn một phen, Hoa Văn Bách nghe xong, chân mày nhíu chặt một lúc mới thả lỏng: "Ý nghĩ này của cô thật là lớn mật, cũng rất mới, rất nguy hiểm."



Lâm Lan vội la lên: "Ta vốn định ở kinh thành tìm một bệnh nhân chứng thực, nhưng thời gian cấp bách quá, ta tin tưởng, phương pháp này có thể được."



Hoa Văn Bách suy nghĩ một chút nói: "Lần này ta đi dịch khu, sẽ thử theo biện pháp cô nói một lần, nếu có thể được, sẽ là tạo phúc cho dân chúng."



Lâm Lan không nghĩ tới hắn lại nguyện ý tin tưởng nàng: "Huynh tin ta?"



Hoa Văn Bách khẽ mỉm cười: "Người Thái y viện bàn bạc hai ngày hai đêm vẫn không ra được biện pháp gì, có lẽ là bởi vì ý nghĩ của mọi người quá bảo thủ, chỉ cần có thể cứu được dân chúng khỏi khó khăn, bất kể như thế nào, cũng đáng giá thử một lần."



Lâm Lan mơ hồ có một dự cảm: "Có phải huynh định thí nghiệm trên chính mình?"



Hoa Văn Bách kinh ngạc khi thấy nàng nhạy cảm như vậy, cười nói: "Ta tin cô."



Lâm Lan không biết nói cái gì cho phải: "Ta cũng tin chính mình, nhưng là sau khi chủng đậu, thân thể sẽ có phản ứng khó chịu..."



"Ta đã quyết đi dịch khu, cũng đã tính tới nước xấu nhất, nếu cô có biện pháp giúp ta tránh khỏi nguy hiểm, ta cớ sao lại không làm?"