Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 163 : Tâm không chết

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Lâm Lan trở lại Lạc Hà trai, không nhịn được nữa, ôm bụng ngã xuống giường cười ha ha, thở không ra hơi: "Minh Doãn... Ai u... Ta không được... Cười chết mất, chàng thấy không, mặt mụ phù thủy cũng xanh tái... ai u... đau bụng..."



Lý Minh Doãn bình tĩnh nói: "Có qua có lại, đây là chuyện phải làm."



Ngọc Dung nhận áo khoác của nhị thiếu gia: "Nhị thiếu gia, nước nóng đã chuẩn bị xong, cơm tối cũng đã xong xuôi ạ."



Lý Minh Doãn gật đầu: "Dùng cơm trước." lại nhìn sang Lâm Lan, khóe miệng cong lên: "Nếu ta không kịp thời chạy tới, nàng định ứng phó thế nào?"



Lâm Lan chật vật nín cười: "Ta đương nhiên là không có ý kiến, có điều ta sẽ không thuận lòng hai người họ, chàng chẳng nói, có chuyện gì chàng sẽ chịu trách nhiệm hết sao."



Lý Minh Doãn cười ý vị sâu xa: "Trẻ nhỏ dễ dạy."



Dứt lời vào phòng tắm rửa mặt mũi chân tay. Ngân Liễu u mê hỏi: "Nhị thiếu phu nhân, cái gì mà có qua có lại?"



Ngân Liễu chỉ biết là mụ phù thủy chính là phu nhân, nhị thiếu phu nhân dùng lối xưng hô này trước mặt nàng và Ngọc Dung.



Chuyện này muốn giải thích thì rất phức tạp, thân thế Minh Châu còn cần giữ bí mật, Lâm Lan ngồi dậy, xoa xoa bụng hơi đau vì cười nhiều, bĩu môi nói: "Không có gì, lão thái thái cùng phu nhân muốn nạp thiếp cho nhị thiếu gia nhà em."



"Cái gì? Cưới vợ bé cho nhị thiếu gia?" Lông mày Ngân Liễu dựng ngược lên.



Lâm Lan vội vàng ra dấu nhỏ giọng: "Em nói nhỏ chút, lớn tiếng như vậy làm gì?"



Ngân Liễu khẩn trương nhỏ giọng: "Vậy nhị thiếu gia nói thế nào ạ?"



Lâm Lan không nhịn được lại khúc khích cười: "Yên tâm, nhị thiếu ra em không phải là cây củ cải trắng."



Lúc này Ngân Liễu mới thở phào nhẹ nhõm, được một giây lại tỏ ra lo lắng: "Nhưng nếu là phu nhân có tâm tư, sợ là không dễ dàng bỏ qua như chuyện Bạch Huệ lần trước... Chuyện vừa rồi qua chưa lâu, phu nhân sao lại có ý nhét thêm người vào chỗ chúng ta?"
Hàn thị hữu khí vô lực nói: "Không phải là vì bị hai vợ chồng nó chọc cho tức giận sao. Hôm nay lời Minh Doãn ngươi cũng nghe thấy rồi, ta thiếu chút nữa phun máu."



Khương mama nói: "Lão nô lúc ấy sợ hết hồn, có phải thiếu gia Minh Doãn biết chút gì không?"



Hàn Thị nói: "Ngươi cũng cho là như vậy?"



"Lão nô không dám xác định, lẽ ra biểu tiểu thư cùng nhị thiếu phu nhân từng có vài lần xảy ra chuyện, nhị thiếu gia sao có thể coi trọng biểu tiểu thư?" Khương mama nghi ngờ nói.



Hàn Thị thở dài: "Không nói không nói nữa, đợi Minh Tắc thi đậu, đợi bên Sơn Tây thành công, tìm một cơ hội phân tách ra, mắt không thấy tâm không phiền."



Khương mama chần chờ nói: "Hôm nay lão thái thái ở đây, sợ là không đồng ý chuyện ở riêng, bên phía lão gia cũng không dám phân ra, lão thái thái thích mọi người sum họp, náo nhiệt."



Hàn Thị ảo não: "Ngươi nói ta phí sức lực mời lão thái thái tới làm gì? Thêm bận rộn, không giúp được gì, ngược lại phải hầu hạ chăm chút, thỉnh thoảng nghe mấy câu giáo huấn, ta có phải là tự tìm phiền toái tới không?"



Nhất thời vẻ mặt Khương mama ngượng ngập, chủ ý cùi bắp này là của bà ta đưa ra, bà ta đành khuyên nhủ: "Phu nhân, người đừng nổi giận, lão thái thái ở đây vẫn có lúc dùng được, lúc đầu có thể áp chế lão gia, nhị thiếu gia cũng không dám vô lễ với người, giống như chuyện cưới vợ bé lần này, nếu không phải nhị thiếu gia đem biểu tiểu thư ra chọn, lão thái thái ra mặt thì nhất định thành rồi."



"Ta xem lão thái thái đã hoàn toàn bỏ ý nghĩ này."



Hàn Thị thất bại nói. "Phu nhân cần gì phải gấp gáp, tìm thời cơ, đem hai người... nhị thiếu gia còn có thể không chịu Du tiểu thư?"



Khương mama âm trầm cười nói. Mâu quang Hàn Thị lạnh lẽo, giọng căm hận nói: "Nó không để cho ta thoải mái, hai người chúng nó cũng đừng nghĩ thoải mái, lần này, ta nhất định phải nhét người vào cho được."



Khương mama ủng hộ nói: "Chỉ cần muốn làm thì nhất định sẽ thành, sở dĩ chuyện Bạch Huệ lúc trước không thành, lão nô nghe, nguyên là nhị thiếu gia đã sớm có đề phòng với Bạch Huệ, hôm nay may là chúng ta không nhắc tới Du tiểu thư, vẫn còn có cơ hội."



Hàn Thị phấn chấn, đầu cũng không thấy đau nữa, nói: "Chuyện hôm nay chớ để cho tiểu thư biết, tính nó nóng nảy ngông cuồng, biết rồi chỉ làm hư chuyện của ta."