Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 224 : Đoàn tụ
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
Lâm Lan đãi nữ khách ở phòng phía Đông, lần đầu tiên từ khi nàng về Lý gia lấy thân phận nữ chủ nhân mở tiệc đãi khách, cuộc sống không có trưởng bối thật là thoải mái! Không cần xin chỉ thị, không cần cố kỵ, tự mình có thể định đoạt, chị em dâu hòa thuận, được yêu thương trượng phu của mình, Lâm Lan cảm thấy, cuộc sống hạnh phúc chính là lúc này đây.
Bùi Chỉ Thiến cùng Đinh Nhược Nghiên trước kia thường xuyên cùng nhau tham gia tụ hội khuê các trong kinh thành, sau khi Đinh Nhược Nghiên lấy chồng, hai người ít liên lạc, hôm nay gặp lại liền hàn huyên.
Hoa Văn Diên tới là hỏi khi nào Hồi Xuân Đường mở cửa lại, không nghĩ lại gặp lúc vui vẻ thế này, liền ngồi vào trò chuyện, cùng nhau chúc mừng. Từ lần liên thủ chữa bệnh từ thiện tới giờ, Hồi Xuân Đường đóng cửa không kinh doanh, con bệnh đều chạy cả tới Đức Nhân Đường, Hoa Văn Bách vừa thăng nhiệm Thái y viện, bận chuyện trong cung không thở được, căn bản không có thời gian chiếu cố việc làm ăn Đức Nhân Đường, cho nên trọng trách này liền rơi lên người Hoa Văn Diên.
Hoa Văn Diên có ý tứ là, nếu như Hồi Xuân Đường vẫn muốn tiếp tục nghỉ ngơi, có thể cho Đức Nhân Đường mượn các đại phu chẩn bệnh của Hồi Xuân Đường không, tiền lương gấp đôi.
Lâm Lan trêu ghẹo nói: "Cô định đào góc tường ta hả?"
Hoa Văn Diên cười nói: "Bản thân ta cũng muốn lắm chứ, nhưng ai cũng biết những đại phu này đều đã ký hiệp nghị ba năm với Hồi Xuân Đường, hại ta muốn tìm trợ thủ cũng không được."
Đây là lời nói thật, nàng vốn định mời mấy vị đại phu tới ngồi chẩn bệnh, nhưng là những vị hơi có danh tiếng trong kinh thành hoặc là đại phu có sở trường riêng gì đó, không hẹn đều cùng ký hiệp nghị với Lâm đại phu, không thể không nói, Lâm đại phu rất có đầu óc, đại phu thường sẽ có con bệnh cố định trong tay, đại phu tới, con bệnh cũng đi theo, khó trách dược liệu Hồi Xuân Đường nhanh hết nhất, Lâm đại phu trị bệnh cứu người, kiếm tiền cũng giỏi, thủ đoạn quá cao minh...
Hoa Văn Diên tự than thở là mình không thể bằng.
Lâm Lan cười nói: "Nếu cô đã đến tìm ta, cho dù ngày mai Hồi Xuân Đường mở cửa lại, ta cũng phải cho mấy vị đại phu qua chỗ cô, ngày mai ta sẽ bảo Vương đại phu an bài một chút."
Hoa Văn Diên thấy nàng đáp ứng. Vui vẻ nói: "Ta đây lấy trà thay rượu, cám ơn cô trước."
Lâm Lan nói: "Ta và cô còn khách khí làm gì? Chúng ta nên giúp đỡ nhau."
Phùng Thục Mẫn cười nói: "Đều nói đồng hành là oan gia, các cô lại thân như tỷ muội."
Lâm Lan cười nói: "Là hữu duyên. Huống chi đoàn kết thì có lợi cho phát triển, giúp đỡ cùng nhau phồn vinh."
Đông Tử trả lời: "Vẫn chưa ạ, nếu không, tiểu nhân đi thúc giục?"
Lý Minh Doãn vội ngăn cản: "Đừng đi quấy rầy các nàng."
Lý Minh Doãn xem giờ, vẫn còn chưa tới giờ Thìn, suy nghĩ một chút, dạo bước hướng Triêu Huy đường.
Triêu Huy đường, Chúc mama đang cười vui vẻ đút thuốc cho lão thái thái. "Lão thái thái, hôm nay nhìn khí sắc người tốt lên rất nhiều, trong lòng người cao hứng phải không? Thật không nghĩ tới chúng ta còn có thể trở về đây, hôm nay nhị thiếu gia trở lại, lão gia cùng đại thiếu gia nói vậy cũng sẽ không có cái gì đáng ngại, aiz... Cuối cùng cũng qua cơn khổ cực."
Trong cổ họng lão thái thái phát ra vài tiếng "ô, ô", bộ dạng rất gấp gáp.
Chúc mama hiểu ý của bà: "Lão thái thái, người đừng nóng vội, lúc này trong phủ rất nhiều khách khứa, tới ăn mừng nhị thiếu gia sống lại một kiếp. Đợi nhị thiếu gia xong xuôi, sẽ tới thăm lão thái thái."
Ánh mắt lão thái thái bình tĩnh trở lại, khóe miệng nở nụ cười, đôi môi lệch sang một bên, run run: "Tốt..."
Uống thuốc xong, Chúc mama đưa khăn tới, lau khóe miệng cho bà. "Du..." Lão thái thái chỉ có thể phát ra một âm.
Chúc mama nói: "Lão nô để cho Du di nương về phòng nghỉ ngơi, thời gian qua, Du di nương cũng đã cực khổ."
Lão thái thái gật đầu, trong ánh mắt lộ ra chút xin lỗi.
Đứa nhỏ Du Liên này, mệnh khổ quá! Đi theo bà tới kinh thành, không được hưởng phúc mấy ngày đã phải chịu tội, chịu khổ.
Bên ngoài Thúy Chi truyền báo: "Nhị thiếu gia tới."