Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 225 : Tiểu biệt thắng tân hôn
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
Ánh mắt lão thái thái sáng lên, khóe miệng co giật, rất cố gắng muốn nói điều gì nhưng một chữ cũng không nói ra.
Chu mama vội an ủi bà: "Lão thái thái, đừng có gấp, từ từ nói."
"Doãn... Doãn..." lão thái thái vạn phần khó khăn mới phun ra cái chữ này.
Chúc mama cười nói: "Vâng, là nhị thiếu gia tới, nhị thiếu gia đến thăm người."
Đang nói, Lý Minh Doãn sải bước đi đến, tới trước giường lão thái thái, Minh Doãn thi lễ với bà: "Bà nội, tôn nhi đã về."
Lão thái thái nhìn chằm chằm Minh Doãn, khóe mắt từ từ rỉ ra một giọt lệ, bà cố gắng muốn giơ tay lên, nhưng là tay chân không nghe sự chỉ đạo, vẫn buông thõng.
Lý Minh Doãn nhìn bà như thế liền bước lên một bước, cầm tay bà, ngồi xuống mép giường. Lão thái thái nắm tay cháu nội mình, tâm tình lại càng kích động, nước mắt theo khóe mắt tuột xuống, tràn hai bên tóc mai hoa râm.
Chúc mama lấy khăn giúp bà lau nước mắt, vành mắt của Chúc mama cũng nong nóng, nhẹ giọng nói: "Lão thái thái, nhị thiếu gia đến thăm người, người có vui không?"
Lão thái thái gật đầu, hàm hồ: "Rất... vui..."
Lý Minh Doãn nhìn khuôn mặt đẫm nước mặt của bà nội, trong lòng ngũ vị tạp trần, đối với bà nội, hắn từng có oán hận, bà đối với mẫu thân lãnh đạm, thiên vị với Hàn Thị, xem thường Diệp gia, xa cách hắn, không thể phủ nhận, Lý gia đi tới tình cảnh ngày hôm nay, bà nội cũng có một phần trách nhiệm, nhưng hôm nay nhìn bà bị liệt nằm trên giường, miệng không thể nói, lại cảm thấy bà rất đáng thương.
Lão thái thái dùng hết toàn lực nắm tay, miệng lệch đi, phát ra âm thanh "ô, ô" mơ hồ, vẻ mặt rất vội vàng, mong đợi, giống như muốn khai báo, thỉnh cầu cái gì.
Lý Minh Doãn nói: "Bà nội xin yên tâm, cháu nhất định sẽ nghĩ biện pháp đưa đại ca ra."
Lão thái thái tựa hồ an tĩnh trong chốc lát, lại kích động lên.
Chúc mama đã hiểu ý tứ lão thái thái, lão thái thái hi vọng nhị thiếu gia giúp lão gia, Chúc mama khó xử nhìn nhị thiếu gia.
Lý Minh Doãn nhẹ mỉm cười, vỗ vỗ tay bà, nói: "Hôm nay bà nội cũng mệt rồi, nên nghỉ sớm, ngày mai cháu lại đến thăm bà."
Nói xong, buông tay bà nội ra, đứng dậy thi lễ, làm như không nhìn thấy thất vọng trong mắt bà. Muốn hắn giúp phụ thân thoát khốn, hắn làm không được, đó là trừng phạt phụ thân nên nhận được.
Hai mắt lão thái thái dần mất đi thần thái, an tĩnh lại, nhưng hốc mắt không ngừng rơi lệ.
Chúc mama vội vàng nói: "Lão thái thái, lão nô đi tiễn nhị thiếu gia."
Ra khỏi Triêu Huy đường, Chúc mama do dự nói: "Nhị thiếu gia, cậu đừng trách lão thái thái, không có người mẹ nào nhẫn tâm nhìn nhi tử của mình chịu khổ, mặc dù trong lòng bà cũng rất buồn bực."
Lý Minh Doãn đột nhiên cười một tiếng: "Chúc mama, bà là người tốt, người tốt sẽ được báo đáp."
Chúc mama ngẩn người, bà hỏi một đằng nhị thiếu gia trả lời một nẻo! Lý Minh Doãn ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời đêm, chợt lại nói: "Dĩ nhiên, kẻ ác cũng sẽ bị trừng phạt thích đáng, đấy là thiên lý."
Dứt lời, Lý Minh Doãn bước nhanh rời đi. Chúc mama ngây người hồi lâu, lắc đầu thở dài, trong lòng biết vô luận thế nào nhị thiếu gia cũng sẽ không giúp lão gia.
"Nhanh thế sao?"
Lâm Lan đếm đốt ngón tay: "Mấy ngày nay ta mới an bài được một chút, chuyện hôn sự của Ngọc Dung, mở cửa lại Hồi Xuân Đường, còn có... Đúng rồi, chàng có thể không xuất phát trước khi đại ca được thả ra không? Lần này chúng ta đi, nhà này giao cả cho đại tẩu, đại tẩu chỉ có một mình, vừa chăm sóc bà nội, vừa giải quyết chuyện nhà, ta sợ đại tẩu cực khổ."
Lý Minh Doãn trầm ngâm nói: "Chuyện đại ca hẳn rất nhanh có kết quả, hôm nay khi diện kiến Hoàng thượng, ta đã cầu tình, Hoàng thượng đáp ứng sẽ nhanh có đáp án."
Lâm Lan vui vẻ nói: "Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, hôm nay ta thấy đại tẩu không vui, trong lòng rất băn khoăn, trượng phu của ta đã trở lại, trượng phu của đại tẩu vẫn còn ngồi trong đại lao."
Lý Minh Doãn cười nhẹ, tựa hồ nhớ tới một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, mấy ngày nay có tin tức Hàn Thị không?"
Lâm Lan bĩu môi: "Không có, nhắc tới cũng kỳ, ta cũng an bài người đi ngó chừng bọn họ, nhưng là, đột nhiên, không có tin tức gì, đã lâu như vậy, không biết Minh Châu trúng độc đã đỡ chưa, rốt cuộc Hàn Thị mang Minh Châu đi nơi nào chứ?"
Lý Minh Doãn mặc nhiên chốc lát: "Quên đi, chúng ta đã tận lực, mỗi người có một số mệnh, coi như một lần vượt mệnh của Minh Châu."
Nhắc tới chuyện này, Lâm Lan lại trào lên nỗi căm thù đến tận xương tủy với lão cha già, tức giận nói: "Chỉ trách phụ thân chàng quá độc ác, không biết Hoàng thượng sẽ xử trí ông ta thế nào."
Lý Minh Doãn nhẹ cười một tiếng: "Lần này, ông ta không chạy khỏi chế tài pháp luật rồi, lúc ở trong ngục, ta từng gặp ông ta một lần, nàng biết ông ta tới làm gì không?"
Chân mày Lâm Lan nhíu lại: "Không phải là tới khuyên chàng làm theo ý Thái hậu đấy chứ?" Lý Minh Doãn cười lạnh nói: "Trong lòng ông ta chỉ có bản thân, người khác trong mắt ông ta chỉ là con cờ để lợi dụng."
Quả nhiên vô sỉ, người như thế nên chịu trừng phạt nghiêm khắc, bằng không, lão Thiên chắc mắt mù rồi.
"Quên đi, đừng nhắc tới ông ta nữa, hi vọng trước khi chúng ta xuất phát, Hoàng thượng có thể xử trí ông ta, ta muốn xem ông ta rơi vào loại kết cục nào."
Lâm Lan mong đợi nói. Lý Minh Doãn nhìn bộ dạng háo hức của nàng, hỏi: "Không phải nàng rất mệt mỏi sao?"
Lâm Lan nói: "Mới vừa rồi mệt chết đi, nghỉ ngơi một chút khá hơn rồi. Lý Minh Doãn khẽ nheo mắt, một tay không an phận xoa xoa ngực nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói thiếu tử tế: "Nếu không mệt, chúng ta làm thêm lần nữa nhé?"
Lâm Lan lập tức gạt tay hắn đi, đổ mặt: "Ta mệt rồi, muốn ngủ."
Vừa nói, xoay người sang chỗ khác, kéo chặt chăn chuẩn bị giả chết, nghĩ đến một màn kịch liệt vừa rồi, Lâm Lan nhịn không được, tâm thần nhộn nhạo.
Lý Minh Doãn cười hì hì kéo chăn lên, tay nhanh chóng luồn vào chăn, thăm dò dưới bụng nàng.
Cười nhẹ nói: "Nàng mệt mỏi thì đừng động đậy, để ta động là được rồi."
Lâm Lan nhăn nhó tránh né, giọng nói không kiên định: "Không được..."
Lý Minh Doãn ghé sát tai nàng, đáng thương nói: "Lâu như vậy không được chạm vào nàng, thật sự là nhớ muốn chết, rồi lại nói, sắp tới chúng ta lên đường, trong đại quân, có nhiều bất tiện,... Lan Nhi, có được không? Ta sẽ nhẹ nhàng..."
Vừa năn nỉ, vừa đưa tay xoa nắn loạn trên người nàng.
Nghe giọng hắn đáng thương, Lâm Lan không khỏi mềm lòng, tay đang kéo chăn bất giác buông lỏng ra.