Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 226 : Lưu vong
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
Dục vọng quá độ dẫn tới ngủ mê man, gần như bất tỉnh nhân sự. Sáng hôm sau, Lâm Lan ngủ nướng rõ muộn, thật lâu không ngủ thoải mái như vậy, cảm thấy thần thanh khí sảng, vừa đảo mắt, bên cạnh đã mất bóng người, cách màn, nhìn ánh sáng mờ mờ, Lâm Lan an tâm nằm nán lại, trong đầu nhớ lại một màn kích tình, người đau nhừ vì vận động kịch liệt, mặt Lâm Lan bất giác nóng bừng, ôm gối đầu của hắn vào trong ngực, bật cười ngây ngốc một mình.
Nghĩ đến còn nhiều việc phải làm, Lâm Lan không tình nguyện bò tấm thân đau nhức dậy. Vén màn nhìn ra, cửa sổ đều đóng kín, khó trách ánh sáng mờ mờ như vậy, nhìn nhìn ngó ngó, nghĩ nghĩ một chút, nhất thời kinh hãi, trời ạ! Đã buổi trưa rồi. Người này không gọi nàng, hại nàng ngủ trễ như vậy, mọi người không cần đoán cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi, lúc này khẳng định đang cười nhạo nàng đây.
Lâm Lan xấu hổ và giận dữ, hận không tìm được cái lỗ nào chui xuống. Vội vàng mặc quần áo tử tế, nàng không gọi Ngân Liễu vào hầu hạ, tự mình sửa sang, xong xuôi mở cửa sổ cho không khí tràn vào.
Trong phòng truyền ra động tĩnh, Ngân Liễu phía ngoài gõ cửa đi vào. "Nhị thiếu phu nhân tỉnh rồi sao?"
Giọng Ngân Liễu bình thản nhưng trong mắt lại hiện nụ cười mập mờ.
Lâm Lan không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không thấy gì, mặt dày mày dạn hỏi: "Nhị thiếu gia đâu?"
"Nhị thiếu gia sáng sớm đã thức dậy, bảo là muốn đi Diệp gia một chuyến, buổi trưa sẽ về dùng cơm."
Ngân Liễu cười hì hì nói, giọng nhỏ dần: "Nhị thiếu gia đã phân phó, không ai được phép đánh thức nhị thiếu phu nhân."
Ý tứ mập mờ càng thêm rõ.
Dù da mặt Lâm Lan có dày nhưng cũng không nhịn được, ho khan hai tiếng: "Chuẩn bị nước nóng, ta muốn rửa mặt."
Lý Kính Hiền biết mình lần này đi sợ là không được trở về kinh thành nữa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ tới nếu có thể gặp lại nhi tử một lần nữa cũng là cam tâm rồi, nhưng khi hắn thấy Minh Tắc bình an vô sự, còn cả Minh Doãn một thân sáng sủa thì nhất thời trong lòng sinh ra một tia hi vọng.
"Con..."
Lý Kính Hiền kêu một tiếng liền nghẹn ngào, bi thương rơi lệ, nghĩ muốn ôm Minh Tắc nhưng bởi vì mang theo gông xiềng mà hành động bất tiện. "Phụ thân, nhi tử... Tới đưa tiễn người."
Nhìn phụ thân như thế, Lý Minh Tắc cũng nghẹn ngào. Đối với phụ thân, hắn không phải là không có oán hận, nhưng cuối cùng là phụ tử thân tình, máu mủ tình thâm, phụ thân vốn uy nghiêm hiển hách giờ rơi vào tình cảnh thê lương như vậy, trong lòng cũng đau đớn.
Lý Minh Doãn đi tới, lẳng lặng đứng ở một bên nhìn phụ thân. Thấy bộ dạng thanh nhã của Minh Doãn, tâm tư Lý Kính Hiền không khỏi phức tạp, lão hận, nếu như ban đầu Minh Doãn chịu nghe lời lão, đáp ứng yêu cầu của Thái hậu, lão sao lại bị lưu vong đến Kiềm Tây, cái nơi nghèo khổ lạnh lẽo, không biết phải chịu bao cay đắng. Nhưng lão lại không thể biểu lộ hận ý, lão biết Minh Doãn không phải vật trong ao, chắc chắn có ngày phát đạt, tương lai, vẫn phải dựa vào Minh Doãn, nói không chừng còn có lúc trở lại, cân nhắc thiệt hơn, lão đè nén oán hận với Minh Doãn xuống, vẻ mặt bi thương, một tay lôi Minh Tắc, một tay muốn kéo Minh Doãn, nhưng Minh Doãn đứng chắp tay, căn bản không muốn để lão nắm tay.
Lý Kính Hiền một trận mất mát, buồn bã cùng xấu hổ, hối hận nói: "Phụ thân xin lỗi các con, liên lụy các con chịu khổ, hôm nay cha thấy các con không còn gì đáng ngại, trong lòng cảm thấy an tâm, lần này cha đi Kiềm Tây, chỉ sợ phụ tử chúng ta kiếp ngày không được gặp lại, cha... cha..."
Lý Kính Hiền vừa nói, lệ nóng liền tuôn rơi. Minh Tắc khổ sở nói: "Phụ thân, đợi gió êm sóng lặng, nhi tử nhất định nhất định sẽ nghĩ biện pháp đón phụ thân trở lại. Phụ thân đi đường nhớ bảo trọng."
Lý Minh Doãn không muốn cùng phụ thân nói lời tạm biệt, đưa mắt nhìn hai vị quan sai, hai vị này hiểu ý, lập tức đi tới bên cạnh hắn. Lý Minh Doãn lấy ra một chồng ngân phiếu, nhờ cậy bọn họ chiếu cố Lý Kính Hiền.
Không phải hắn thương xót phụ thân, mà là hắn không muốn phụ thân chưa tới được Kiềm Tây đã không chịu được gian khổ mà đi đời nhà ma, hắn muốn ông ta phải sống, vô vọng sống ở Kiềm Tây, giống như con chó sống trong nghèo túng vất vả.