Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 227 : Hết thảy đều kết thúc
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
Lý Kính Hiền một bên cùng Minh Tắc chảy nước mắt cáo biệt, một bên len lén lưu ý nhất cử nhất động của Minh Doãn cùng quan sai, thấy Minh Doãn đút ngân phiếu cho bọn họ, quan sai mặt mày hớn hở gật đầu lia lịa, Lý Kính Hiền không khỏi bồn chồn lo lắng, có phải Minh Doãn thu mua quan sai, để cho quan sai trên đường đi chỉnh lão, hoặc là nửa đường thủ tiêu lão. Nghĩ như vậy, lập tức dừng rơi lệ, thay vào đó là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lý Kính Hiền khẩn trương nhỏ giọng hỏi Minh Tắc: "Các con tới, nhị đệ con nói gì với con?"
Lý Minh Tắc nói: "Phụ thân, mặc dù nhị đệ lãnh đạm với phụ thân, nhưng nhi tử cho là, nhị đệ vẫn thương nhớ phụ thân."
Lý Kính Hiền bán tín bán nghi, lần trước lão đi đại lao khuyên Minh Doãn đã cảm giác được Minh Doãn có hận ý với lão, hôm nay, hắn thân mạng tội, Minh Doãn cùng Diệp gia muốn đối phó với hắn dễ như trở bàn tay, bóp chết hắn còn dễ hơn bóp chết một con kiến...
Lý Kính Hiền cảm giác bất an, hoảng sợ nói: "Là cha sợ trong lòng nhị đệ con oán hận cha, một lòng nghĩ muốn cha chết để báo thù cho mẹ, Minh Tắc, bây giờ cha chỉ có thể dựa vào con, con nhất định phải cứu cha."
Lý Minh Tắc kinh ngạc, sao phụ thân có thể nghĩ như vậy? "Phụ thân đừng quá lo lắng, nhị đệ không phải người như thế."
Lý Minh Tắc nghiêm mặt nói, hắn tuyệt không tin nhị đệ là loại người bỏ đá xuống giếng, càng không làm chuyện đại nghịch là giết cha, nếu không, nhị đệ cũng sẽ không cứu hắn. Lý Minh Doãn xong việc liền đi tới, nhìn thần sắc phụ thân lo sợ không yên, thản nhiên nói: "Đã an bài quan sai, đoạn đường này, phụ thân có thể nếm chút khổ sở, đợi ra khỏi kinh thành, bọn họ sẽ bỏ gông xiềng cho phụ thân."
Vừa nói vừa lấy ra tấm ngân phiếu, đặt vào tay phụ thân: "Nghe nói mỗi phạm nhân đến đó đều bị bọn côn đồ uy hiếp, phụ thân mang theo ngân phiếu, đến lúc đó miễn da thịt chịu khổ." Lý Minh Doãn không cần nhìn cũng biết một bên kia hai ánh mắt đang chăm chú nhìn vào ngân phiếu này. Chưa tới Kiềm Tây đã rơi vào tay bọn họ. Dù sao người tốt hắn cũng đã làm, kết quả như thế nào, không phải là chuyện hắn muốn suy nghĩ.
Lý Minh Doãn thủy chung có một loại cảm giác khó chịu với Hoa Văn Bách, nhưng biết người này lòng dạ rộng rãi, quang minh lỗi lạc, bản thân mình về điểm này đúng là nhỏ mọn, vì vậy cười một tiếng, chắp tay nói: "Hoa huynh vất vả rồi."
Hắn xưng là Hoa huynh chứ không phải Hoa Thái ý, hiển nhiên là không có ý khách khí. Hoa Văn Bách hiểu ý cười một tiếng: "Đáng tiếc Hoa mỗ mới vừa đi nhậm chức, bằng không, Hoa mỗ cũng muốn cùng Lý huynh đi Lang Sơn."
Lý Minh Doãn mỉm cười nói: "Hoa huynh có lòng thương người, thật khiến người ta kính nể, bất quá lần này đi Lang Sơn, Lý mỗ lại hi vọng Hoa huynh không có đất dụng võ."
Hoa Văn Bách ngẩn ra, Lâm Lan cũng há miệng, lại nghe Minh Doãn nói: "Nếu hòa đàm thành công, không có chiến tranh, không có tướng sĩ thương vong, Hoa huynh chẳng phải không có đất dụng võ sao?"
Hoa Văn Bách lúc này mới hiểu ý, ôm quyền vái chào: "Vậy cũng chỉ có nhờ cậy Lý huynh, hết sức thúc đẩy hòa đàm, để cho tướng sĩ quân ta không phải đổ máu hy sinh, để cho dân chúng biên quan có thể bình an hạnh phúc."
Lý Minh Doãn trịnh trọng nói: "Lý mỗ nhất định sẽ dốc hết sức mình."
Lâm Lan vừa mới nhấp một ngụm trà, Hồng Thường tới mời, nói đại thiếu phu nhân tìm nàng, Lâm Lan xin phép cáo lui, để hai người bọn họ tiếp tục nói chuyện.