Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 228 : Báo ứng xác đáng

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Đinh Nhược Nghiên thức suốt đêm, cuối cùng trước ngày Lâm Lan lên đường cũng làm xong cho Minh Doãn hai áo khoác lông cừu, Lâm Lan thì là áo khoác lông hồ ly loại nhỏ, kiểu dáng rất gọn, mặc lên không hề mập mạp mà vẫn rất ấm áp. Tay nghề Đinh Nhược Nghiên không chê vào đâu được, tỉ mỉ chu đáo khiến Lâm Lan cảm động, luôn miệng nói cám ơn.



Đinh Nhược Nghiên mỉm cười nói: "Ta không giúp được gì, đệ muội thích là tốt rồi."



Lâm Lan ôm lấy áo lông hồ ly, vui mừng nói: "Thích, thật sự rất thích, không nghĩ là ta cũng có."



Đinh Nhược Nghiên cười nói: "Đệ muội này, trong lòng chỉ nghĩ nhị đệ, quên cả bản thân mình."



Mặt Lâm Lan đỏ ửng: "Tẩu chọc ta."



Đinh Nhược Nghiên khẽ than thở: "Hôm nay Lý gia chỉ còn hai huynh đệ, lần này hai người đi Tây Bắc, nhất định phải bảo trọng, bình yên trở về."



Lâm Lan buông áo khoác ra, kéo tay Đinh Nhược Nghiên ngồi xuống một bên: "Đại tẩu đừng lo lắng, thật ra tẩu mới vất vả, tuy nói hôm nay nhà ta không còn vượng, nhưng muốn quán xuyến một gia đình lớn thế này không dễ, rồi lại nói còn bà nội cần chăm sóc, Diêu mama cũng có năng lực, để bà ấy làm trợ thủ cho tẩu coi như bớt được một mối lo, trong viện của muội, tẩu cứ tự chọn lựa người, Chu mama làm việc rất chu toàn, thận trọng, có việc gì cần thương lượng hoặc hỗ trợ, tẩu hãy tìm bà ấy. Hiện nay đại ca nhàn rỗi ở nhà, không có nguồn thu, sản nghiệp đều bị... Aiz! Ta biết mấy tháng tới, tẩu sẽ rất đau đầu, ta cùng Minh Doãn đi chuyến này ít cũng phải nửa năm, nếu thuận lợi làm tốt, Hoàng thượng cao hứng, Minh Doãn lại đi cầu tình, nói không chừng đại ca có thể phục chức, chẳng qua là, đoạn thời gian này, không thể cứ miệng ăn núi lở."



Đinh Nhược Nghiên cười khổ: "Vậy nhưng có thể làm gì? Đại ca của đệ muội, trừ đi học còn làm được gì đây?"



Lâm Lan mỉm cười nói: "Cửa hàng ở Đông Trực Môn ta đã giao cho đại cữu gia Diệp gia xử lý, tuy nhiên, còn có hai gian cửa hiệu mặt tiền chưa cho thuê, ta thấy đại ca bình thường hay nghiên cứu về lá trà, nếu anh ấy có hứng thú, mở một gian hàng về trà cũng tốt, trong phòng phụ thân có một ít tranh chữ, còn có cả chữ viết của Minh Doãn, lấy những thứ đó trang trí phòng trà sẽ hấp dẫn được văn nhân mặc khách, không quản là kiếm được nhiều tiền hay ít tiền, mấu chốt là có việc làm, sẽ không suy nghĩ lung tung, không đến nỗi chán chường, đại cữu gia Diệp gia có quen mấy vị thương nhân buôn trà, nếu đại tẩu quyết định, thì nói đại ca đi tìm đại cữu gia, đại cữu gia nhiệt tình, chắc chắn hỗ trợ."



Đối với buôn bán Đinh Nhược Nghiên một chữ cũng không biết, việc mở cửa hàng không có chút hứng thú, nhưng Lâm Lan nói rất đúng, Minh Tắc gặp đả kích luân phiên, tâm tình không tốt, nếu rảnh rỗi ở trong nhà thì chắc chắn mặt mũi suốt ngày như đưa đám, không bằng để cho hắn ra đi ngoài đi làm, nam tử kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện đương nhiên, không quan trọng kiếm bao nhiêu tiền mà là để cho Minh Tắc có cảm giác mình cũng là nam nhân, rồi lại nói, theo như biện pháp của Lâm Lan, mở cửa tiệm trà, hấp dẫn chút văn nhân mặc khách, cũng có thể cho Minh Tắc gặp nhiều bằng hữu hơn, Đinh Nhược Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có thể được.



"Trước tiên ta đi hỏi Minh Tắc, xem chàng nghĩ thế nào, nếu chàng muốn làm, ta sẽ ủng hộ." Đinh Nhược Nghiên đột nhiên cười một tiếng.



"Đại thiếu phu nhân, người phát từ bi, xin đừng đuổi nô tỳ đi! Nô tỳ nguyện ý cả đời hầu hạ đại thiếu phu nhân..." Ngụy di nương từ đâu xông tới, dập đầu quỳ trước mặt đại thiếu phu nhân, khóc lóc cầu xin.



Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên hai mặt nhìn nhau, Đinh Nhược Nghiên mờ mịt không hiểu nói: "Cô đừng khóc, ta nói muốn đuổi cô đi khi nào?"



"Là ta cho cô rời đi." Lý Minh Tắc sải bước đi vào.



Minh Tắc không ngờ có Lâm Lan ở đây, nhất thời bối rối.



Lục Ỷ thấy đại thiếu gia, càng bi thương hơn, túm lấy váy đại thiếu phu nhân, nghẹn ngào: "Đại thiếu phu nhân, nô tỳ nguyện hầu hạ đại thiếu phu nhân, tận tâm tận lực, không dám có nửa phần không tuân theo, cho dù đại thiếu phu nhân muốn nô tỳ làm trâu làm ngựa, nô tỳ cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cầu đại thiếu phu nhân ban ơn, khuyên đại thiếu gia đừng đuổi nô tỳ đi..."



Đinh Nhược Nghiên nghi hoặc nhìn Minh Tắc: "Có phải Ngụy di nương làm sai gì không?"



Minh Tắc nói: "Cô ta không làm gì sai, mà là ta sai, ta không nên mắc thêm lỗi lầm nữa, hại người hại mình."



Đinh Nhược Nghiên càng thêm mờ mịt, Lâm Lan cũng đoán được mấy phần nguyên do, xem ra Lý Minh Tắc muốn thay đổi triệt để, dốc lòng làm một người chồng tốt. Đây là chuyện nhà bọn họ, Lâm Lan ở lại chỉ gây thêm lúng túng, liền đứng dậy mỉm cười nói: "Nếu đại ca, đại tẩu có chuyện bận, Lâm Lan xin cáo từ."



Huỵch huỵch huỵch, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Xảo Quyên thở hổn hển chạy vào, nói: "Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu gia mời mọi người nhanh tới tiền sảnh."
Lâm Lan kinh ngạc: "Hàn Thị đả thương phụ thân sao? Có nghiêm trọng không? Hàn Thị muốn giết lão sao?"



Lý Minh Doãn nhẹ cười một tiếng: "Nàng quá khinh thường Hàn Thị rồi, thủ đoạn trả thù của mụ người bình thường không thể nghĩ ra được."



"Mụ làm gì phụ thân?" Lâm Lan hiếu kỳ nói.



"Thiến." Lý Minh Doãn thản nhiên nói.



Lâm Lan giật nảy mình hít một ngụm lãnh khí, quả nhiên ngoan độc. Cha già coi như xong, biến thành thái giám. Lâm Lan nghĩ, mụ phù thủy làm chuyện thật khiến người ta hả lòng! Nàng len lén nhìn thần sắc Lý Minh Doãn, hắn có vẻ không thoải mái, nàng không nhịn được nghĩ, tâm tư Minh Doãn có giống nàng không?



"Vậy... Phụ thân hiện tại không có sao chứ? " Lâm Lan nhỏ giọng hỏi.



"Hoa huynh nói có thể gắng gượng qua tối nay mới có thể giữ được tánh mạng." Lý Minh Doãn nói, sắc mặt không chút thay đổi.



"Vâng..." Lâm Lan gật đầu, nàng rất tin tưởng y thuật Hoa Văn Bách.



Tuy nhiên, sau khi bị thiến, thật sự là thống khổ vô cùng, lão già thảm quá.



"Bây giờ chàng định làm gì? Phải cứu Hàn Thị sao?" Lâm Lan lại hỏi.



Lý Minh Doãn cười khổ: "Nếu như phụ thân không chết được, không cần ta cứu, Hàn Thị cùng lắm thì ngồi tù mất năm, huống chi đại ca đang khổ sở van xin ta."



"Cho nên, chàng mềm lòng? Hàn Thị độc ác như vậy, vạn nhất mụ mang lòng oán hận chàng, muốn dùng biện pháp đối phó chúng ta thì làm sao bây giờ?"



Lâm Lan cảm thấy không ổn: "Chàng nên nghĩ biện pháp cho mụ yên phận mới được."



Lý Minh Doãn liếc nàng một cái: "Nếu ta bỏ đá xuống giếng, đại ca chắc hận chết ta, nàng yên tâm, ta đã nói rõ với đại ca, sau khi Hàn Thị ra ngoài, tuyệt đối không thể ở lại kinh thành, đây là điều kiện ta đáp ứng cứu người."



Lâm Lan nói: "Đúng vậy, nếu mụ còn lưu lại, tất cả mọi người không được sống yên ổn."



"Điểm này, đại ca cũng biết rõ." Lý Minh Doãn cười khổ nói.



"Được rồi, được rồi, mau ngủ thôi. Không còn nhiều thời gian nữa, ngày mai còn phải dậy sớm." Lâm Lan đứng dậy đi tắt đèn, chui vào lòng Minh Doãn, điều chỉnh tư thế dễ chịu nhất, chuẩn bị ngủ.



Trong bóng tối, chỉ nghe Lý Minh Doãn sâu kín nói: "Minh Châu ở trong một tiểu am ở Bắc thành, ngày mai đại ca đi đón trở về."



Lâm Lan mặc nhiên một lúc lâu, mới "Ừm" một tiếng. Mặc dù nàng không thích Minh Châu, thậm chí chán ghét cô ta, nhưng Minh Châu rơi vào tình cảnh thế này, nàng còn có thể nói gì? Đón thì đón, dù sao sau này cũng tách ra, nhắm mắt làm ngơ.