Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 234 : Lâm Tướng quân
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
Lâm Lan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị giáp đen, áo choàng trắng, vóc người cao ráo, vị Tướng quân nọ trong vòng vây mấy thị vệ đi tới bên này, gương mặt bị gió cát làm cho đen sạm, duy có đôi mày phá lệ hữu thần, lộ ra kinh nghiệm sa trường lâu năm, trầm ổn, không giận mà uy. Vị này chính là Hoài Viễn Tướng quân trong truyền thuyết, phu quân của Phùng Thục Mẫn? Phùng Thục Mẫn rất ít nhắc tới Lâm Tướng quân, nàng chỉ nghe qua thủ hạ Dương Vạn Lý nhắc tới Lâm Tướng quân này, vị Tướng quân này chinh chiến biên quan hơn mười năm, giết vô số địch, từng chỉ dẫn theo ba ngàn kỵ binh xâm nhập hang ổ Đột Quyết, thiếu chút nữa đánh tan hang ổ bọn chúng, người Đột Quyết vừa hận vừa sợ vị Tướng quân này.
Đối với dân chúng biên quan mà nói, Lâm Tướng quân chính là Định Hải thần châm của bọn họ, bọn họ tin chắc, chỉ cần một ngày Lâm Tướng quân còn ở đây, người Đột Quyết không thể nào bước chân vào Trung Nguyên. Đối một người như vậy, Lâm Lan tự nhiên hết sức kính ngưỡng. Đang suy nghĩ có phải nên chào hỏi ông ấy không thì thấy Lâm Tướng quân đã nhanh chóng bước vào phủ Tướng quân.
Hiệu suất xử lý công việc của Phương Chấn cực kỳ cao, mà Lâm Tướng quân sớm đã có chỉ thị, chốc lát an bài thủ hạ Ninh Hưng thỏa đáng. Nhìn thấy Lâm tướng quân, Lý Minh Doãn còn muốn hàn huyên mấy câu, Lâm tướng quân không vòng vo, ngồi xuống vị trí chủ tọa, vẻ mặt nghiêm túc, không dư một lời có ý làm quen, mở miệng liền hỏi: "Đường tiếp tế Âm Sơn xảy ra chuyện gì?"
Lý Minh Doãn cười nhạt một tiếng, đã sớm nghe Tĩnh Bá Hầu nói người này mặt lạnh tâm nóng, so với những kẻ thích giả bộ khách sáo, Lý Minh Doãn thích kiểu người gọn gàng dứt khoát này. Liền nói ngay: "Ninh Tướng quân, tới nói đi!"
Ninh Hưng ôm quyền hành lễ, đem tình hình Âm Sơn nói rõ. Lâm Tướng quân càng nghe chân mày càng nhíu chặt, cẩn thận nghe Ninh Hưng nói xong trầm ngâm nói: "Xem ra La Đốt này không đơn giản!"
Phương Chấn thấy vẻ mặt đặc sứ đại nhân cùng Ninh Tướng quân mờ mịt liền nói: "La Đốt là con thứ ba của đại hãn Đột Quyết, nghe nói người này quỷ kế đa đoan, âm hiểm xảo trá, xem ra lời đồn không giả, lần này Đột Quyết phái ra mười vạn đại quân đột kích chính là do La Đốt cầm quân."
"Lần này nhờ có các vị cơ mẫn, nếu để cho quỷ kế La Đốt được như ý, hậu quả thật không tưởng nổi."
Lâm Tướng quân nghiêm mặt nói: "Lần này không thể bỏ qua công lao của Lý đại nhân cùng Ninh Tướng quân."
Lý Minh Doãn cười nói: "Là phúc lớn triều ta, cơ duyên xảo hợp."
Lâm Tướng quân ha ha cười một tiếng: "Lý đại nhân không hề kiêu ngạo, thật hiếm có!"
Lâm Trí Viễn chinh chiến nhiều năm, cũng đã gặp không ít đặc sứ, ai cũng cho mình lĩnh hoàng mệnh thì là người giỏi nhất, đến nơi này vênh mặt hất hàm sai khiến, cái gì cũng không hiểu nhưng thích phóng rắm loạn lên, hận không thể một cước đạp trở về. Mới vừa rồi ông ta cố ý mặt lạnh để hạ mã uy vị Lý đại nhân này, để hắn hiểu rõ tình thế, không nghĩ tới vị Lý đại nhân này chẳng những không khó chịu mà còn khiêm nhường như vậy, Lâm Trí Viễn có phần hảo cảm với Lý Minh Doãn.
"Lâm Tướng quân trấn thủ biên qua hơn mười năm, giết vô số địch, giữ được an bình cho dân chúng, nói công lao trước mặt Lâm Tướng quân khiến tại hạ thực xấu hổ." Lý Minh Doãn mỉm cười nói.
Lúc này Lý Minh Doãn mới dừng tay, ôm nàng nằm sang một bên, ôn nhu nói: "Lan Nhi, đừng liều mạng như vậy, ta đau lòng."
Lâm Lan biết hắn quan tâm mình, trong lòng ấm áp, rúc vào ngực hắn, nói nhỏ: "Chàng không cần lo lắng cho ta, ta có chừng mực, chàng cũng biết, ta là người không bạc đãi chính mình, nếu không chịu nổi, ta sẽ trốn đi ngủ."
Lý Minh Doãn không tin: "Đại phu như nàng có một bệnh chung, nhìn thấy bệnh nhân là quên luôn bản thân, nàng đừng làm bộ ngớ ngẩn lừa ta, thôi, không cho nghĩ gì nữa hết, nhắm mắt ngủ một giấc đi."
Lâm Lan thầm nói: "Bây giờ là ban ngày, ngủ sao được? Chàng ngủ được sao?"
Lý Minh Doãn nhíu mày nói: "Ta là đặc sứ dĩ nhiên không được, nàng chỉ là một y quan nho nhỏ, ai quản nàng?"
Lâm Lan phản bác: "Ta là giáo úy Thái y Hoàng thượng ngự phong, Hoàng thượng phái ta tới đây không phải để ngủ."
Lý Minh Doãn nắm chặt hai tay nàng, hù dọa: "Ta là đặc sứ Hoàng thượng ngự phong, mọi người đều phải nghe lệnh ta, hiện tại, bản đặc sứ lệnh cho nàng, ngủ."
Lâm Lan không giãy giụa được, trong đầu lóe lên suy nghĩ, làm bộ như nghe lời, nói: "Được rồi! Nếu đặc sứ có lệnh, hạ quan không thể làm gì khác là tòng mệnh, ta ngủ, chàng bận việc của mình đi!"
Lý Minh Doãn cười nhẹ, hôn lên má nàng: "Giờ mới chịu nghe lời."
Tham luyến chốc lát, thay nàng giém chăn, liên tục dặn dò: "Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng có nghĩ chạy trốn."
Lâm Lan rất nghe lời gật đầu, đợi Lý Minh Doãn đi ra ngoài, nàng lồm cồm bò dậy, chuẩn bị chuồn đi, kết quả vừa mở cửa, hai cây đại kích chặn lại trước mặt, Triệu Trác Nghĩa tiến lên phía trước nói: "Chị dâu, Lý đại nhân có lệnh, trước khi Lý đại nhân trở về, không cho phép chị dâu rời đi."