Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 235 : Lòng nghi ngờ

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Đừng xem Triệu Trác Nghĩa ngày thường một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu mà định qua mặt, tên này công tư phân minh, Lâm Lan nói khô miệng cũng không thể lay chuyển ý hắn, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ đi ngủ. Bởi vì mệt mỏi nên ngủ mê man, chưa được một canh giờ, đột nhiên một trận tiếng kèn vang lên, tiếp theo là tiếng trống rung trời động địa, lúc đầu Lâm Lan cho là mình nằm mơ, mơ mơ màng màng mắt nhắm mắt mở nghe trong chốc lát, đột nhiên nàng bật canh giờ, đột nhiên một trận tiếng kèn vang lên, tiếp theo là tiếng trống rung trời động địa, lúc đầu Lâm Lan cho là mình nằm mơ, mơ mơ màng màng mắt nhắm mắt mở nghe trong chốc lát, đột nhiên nàng bật dậy, động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Lâm Lan cuống quít mặc xiêm y, mở cửa, Triệu Trác Nghĩa cùng hai thủ vệ vẫn đang đứng cạnh cửa.



"Xảy ra chuyện gì? " Lâm Lan hỏi.



Triệu Trác Nghĩa nói: "Đây là kèn lệnh tụ họp, nổi trống chuẩn bị chiến đấu, sợ là Đột Quyết đột kích."



Khốn kiếp thật, bọn chó Đột Quyết này không cho người ta yên tĩnh một lát sao.



Lâm Lan định chạy ra ngoài, Triệu Trác Nghĩa vội ngăn cản nàng: "Chị dâu, lúc này tình hình chưa biết thế nào, chị ở lại trong này vẫn an toàn hơn."



Lâm Lan không khách khí đẩy hắn ra: "Đến lúc nào rồi, các ngươi còn không mau đi bảo vệ Lý đại nhân, còn ở đây cản ta làm gì?"



"Nhưng là, nhưng là..." Triệu Trác Nghĩa khó xử.



"Nhưng mà cái gì? Ngươi là cận vệ của Lý đại nhân, nếu Lý đại nhân xảy ra chuyện gì, ta xem ngươi thế nào, mau đi xem Lý đại nhân đang ở đâu." Lâm Lan hù dọa.



Triệu Trác Nghĩa không dám bỏ Lâm Lan lại, không thể làm gì hơn là mang nàng theo. Sau phủ Tướng quân là thao trường, các tướng sĩ nhanh chóng vào vị trí của mình, không hề rối loạn, có thể thấy được vị Lâm Tướng quân này dùng binh rất có phương pháp. Lâm Lan đang muốn tìm người hỏi tình hình thì thấy đại ca cùng Lý Minh Doãn trở lại, trên mặt hắn viết rõ mấy chữ: Tình thế nghiêm trọng.



"Có phải người Đột Quyết tới không?" Lâm Lan hỏi.



Lý Minh Doãn gật đầu: "Theo thám báo hồi báo, đại quân Đột Quyết dốc toàn bộ lực lượng, không tới nửa canh giờ nữa sẽ phái binh tới."



Lâm Lan hít một ngụm lãnh khí, theo nàng biết, quân thủ thành nơi này chỉ khoảng năm vạn, mấy ngày trước A Sử Na bày trận bảy vạn quân tấn công Sa Dật, thương vong đã mất mấy ngàn, nếu lần này bọn chúng dốc hết toàn lực, liệu Sa Dật còn có thể thủ được không?



"Lâm đại nhân để cho ta nhanh chóng rút khỏi Sa Dật." Lý Minh Doãn bổ sung một câu.



"Bây giờ đi?" Lâm Lan kinh ngạc, vận khí quá là xấu, đến Sa Dật được một ngày thì đụng Đột Quyết đột kích.
Lâm Trí Viễn quay đầu nhìn sang, thần sắc cực kỳ không vui. Đúng là, trong thời khắc khẩn trương, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, sẵn sàng đón địch, một tiếng rống gọi của Lâm Phong thật đúng là bất ngờ.



Từ lúc Lâm Phong đến Sa Dật vẫn chưa được diện kiến Lâm Tướng quân uy danh hiển hách, lúc này vừa thấy, không khỏi giật mình sửng sốt, người này rất quen mặt. Lâm Lan thấy đại ca bị Lâm Tướng quân quát lớn, nào dám thò đầu ra, kéo kéo Triệu Trác Nghĩa, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi qua nói một tiếng, ta,... ta đi về trước rồi."



Dứt lời, vội vàng chuồn đi. Triệu Trác Nghĩa dở khóc dở cười, chen chúc đi qua tìm Lâm Phong. Lâm Trí Viễn thấy tình cảnh này không vui, tuy nhiên, đây là người của Lý đại nhân, liền kiềm chế tức giận, lạnh lùng nói: "Còn ở đấy làm gì? Không mau lui ra."



Lâm Phong ôm quyền thi lễ, lui xuống, nhưng lòng nghi ngờ không thôi, thực sự là quá giống. Triệu Trác Nghĩa kéo kéo tay áo Lâm Phong. Lâm Phong quay đầu nhìn lại, là Triệu Trác Nghĩa, vội nhỏ giọng nói: "Em gái ta đâu?"



Triệu Trác Nghĩa bĩu môi: "Nhìn thấy anh tới, vội vàng lẻn đi rồi."



Lý Minh Doãn nhìn thấy Lâm Lan trở lại, tảng đá trong lòng buông xuống, hắn đành nín giận trong bụng, nữ nhân này, không biết nặng nhẹ gì cả, lại chạy tới tường thành, vì ngại có người khác ở đây, Lý Minh Doãn không quở trách nàng, chỉ bày mặt lạnh, tỏ vẻ, ta rất tức giận đấy. Lâm Lan biết hắn tức giận, cẩn thận cười làm lành, biết điều một chút đứng ở bên cạnh hắn. Nhìn vẻ mặt lấy lòng của nàng, cơn giận trong lòng Lý Minh Doãn bay hết hơn phân nửa, cuối cùng cũng biết mình sai rồi đấy.



"Lý đại nhân, giáo úy Phạm Đức cùng mấy người cầu kiến." Thị vệ đi vào hổi bẩm.



Mí mắt Mã Hữu Lương giật giật, liếc về phía Lý Minh Doãn, Phạm Đức là thủ hạ của hắn, không hề bẩm bảo gì với hắn, giờ muốn gặp Lý đại nhân? Có việc gì?



Lý Minh Doãn nhìn Mã Hữu Lương một cái, lập tức nói: "Để cho bọn họ đi vào."



Đám người Phạm Đức đi vào đại sảnh, đồng loạt quỳ gối trước mặt Lý Minh Doãn, cao giọng nói: "Lý đại nhân, ta thỉnh cầu được ở lại giết giặc."



Mã Hữu Lương đứng bật dậy, quát lên: "Chuyện quân vụ há đến phiên bọn ngươi xen vào?"



Lý Minh Doãn giơ tay lên, ý bảo Mã Hữu Lương không nên gấp gáp.



Phạm Đức lớn tiếng nói: "Thủ hạ Ninh Tướng quân đều lên tường thành cả rồi, ta trốn ở chỗ này sao được coi anh hùng? Chẳng lẽ huynh đệ đại doanh Bắc Sơn chúng ta tới đây chỉ là vì bảo vệ tính mạng hay sao?"