Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 236 : Tây Bắc tranh giành
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
Mã Hữu Lương tức dựng râu trợn mắt, hận không thể một tát đánh chết tên không đầu óc này, khẩn cấp chạy đi chết vậy sao, đến lúc đó huynh đệ đại doanh Bắc Sơn làm bia đỡ đạn, toàn bộ công lao để cho tiểu tử Ninh Hưng chiếm, thép tốt đâu phải chỉ dùng làm mũi đao? Đám nhóc này sao không hiểu nỗi khổ tâm của hắn?
"Các ngươi gấp cái con khỉ gì? Tất cả mọi người đi đánh giặc, ai hộ tống Lý đại nhân? Đừng quên nhiệm vụ chuyến này của chúng ta là gì?"
Mặc dù Mã Hữu Lương rất muốn chửi con mẹ nó nhưng e ngại Lý đại nhân ở đây, không thể làm gì khác hơn là đè cơn tức xuống. Đám người Phạm Đức hiển nhiên không lĩnh hội được "khổ tâm" của Mã Hữu Lương, không cam lòng nói tiếp: "Ninh Tướng quân mang theo hai nghìn huynh đệ ra chiến trường, tốt xấu gì đại doanh Bắc Sơn cũng là một phần đại quân, chẳng lẽ chỉ mình đại doanh Tây Sơn anh dũng chiến đấu, đại doanh Bắc Sơn chỉ là đám hèn nhát sao."
Tức giận trong lòng Mã Hữu Lương bốc lên, mắng: "Điều binh khiển tướng như thế nào chưa tới lượt các ngươi phải dạy, các ngươi nghe lệnh ta, bảo vệ an toàn Lý đại nhân mới là nhiệm vụ hàng đầu, còn lắm điều nữa, có tin ta cắt chức ngươi."
Lý Minh Doãn cười nhạt nói: "Mọi người đồng lòng đền nợ nước, đáng kính, đáng ca ngợi, có điều mọi người đừng cho rằng rút lui nghĩa là sợ chết, mọi việc phải nhìn đại cục làm trọng."
Lâm Lan thật sự không ngờ Mã Hữu Lương lại có hành động như thế, nhớ ngày đó, trận chiến Từ Châu, Thang Ân Bá cũng như thế, để bảo tồn thực lực của mình, lâm trận bỏ chạy, làm hại quân lính hăng hái chiến đấu một mình, cuối cùng toàn quân bị diệt. Nói thật, để cho Mã Hữu Lương hộ tống mới là không yên lòng. Vì thế, vu vơ nói thầm một câu: "Kiểu như các ngươi hễ mở mồm là đại doanh Bắc Sơn, đại doanh Tây Sơn, rõ là không một lòng. (Thang Ân Bá) Tuy Lâm Lan nói thầm nhưng ai nấy trong phòng nghị sự đều nghe rõ ràng.
Mặt Mã Hữu Lương liền biến sắc, tâm tư tiểu nhân bị đâm trúng, người nói là phu nhân Lý đại nhân, hắn không dám vô lễ, nhưng nếu lời này hắn không cãi lại thì không chịu nổi, liền nói: "Lời ấy của Lâm đại phu không đúng! Chúng ta là từ đại doanh Bắc Sơn tới, ngày thường quen miệng, nhất thời không đổi được, chúng ta là người thô kệch, không nói lời méo mó, lời đến lưỡi rồi còn phải cuốn lại ba vòng."
Lâm Lan không chút để ý, cười nói: "Mã Tướng quân gấp cái gì? Ta chỉ tùy việc mà xét, bất luận các vị tới từ đại doanh Bắc Sơn hay đại doanh Tây Sơn thì đều là hộ vệ quân Hoàng thượng đích thân ngự chỉ, các vị cứ luôn đem xuất thân của mình giắt khóe miệng, người khác nghe được, khó tránh sẽ nghĩ khác."
"Lâm đại phu nói rất đúng, nếu tất cả mọi người là hộ vệ quân, Ninh tướng quân nên đối xử bình đẳn, không thể mỗi lần có chuyện tốt đều chỉ phân cho huynh đệ mình, còn chúng ta chỉ là con mẹ kế." Phạm Đức vốn tính bộc tuệch, không biết có nghe ra ý trong lời Lâm Lan không.
Lâm Lan cũng gấp: "Vậy phải làm sao bây giờ? Không nói chúng ta không thể rút lui, vạn nhất người Đột Quyết chiếm lại được đường tiếp tế Âm Sơn, tấn công Thắng Châu thì làm sao bây giờ?"
Dương Vạn Lý nói: "Điểm này không cần lo lắng, Phùng đại nhân đã tăng cường phòng ngự ba cửa ải, đổi khẩu lệnh thông hành, người Đột Quyết muốn dùng quỷ kế vượt qua kiểm tra là không thể nào, về việc tấn công, ba cửa ải này thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, không dễ dàng bị chiếm."
Lý Minh Doãn chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, giây lát dừng bước, trong mắt lộ ra kiên quyết, ra lệnh: "Dương huyện úy, chuyện này không phải chuyện đùa, kính xin ông phái người thăm dò tình hình đường tiếp tế Âm Sơn."
Dương Vạn Lý nghiêm nghị nói: "Thuộc hạ tuân lệnh, thuộc hạ tự mình đi một chuyến, xác minh tình hình."
Vừa nói lập tức rời đi. Lý Minh Doãn gọi với lại: "Dương đại nhân..."
Dương Vạn Lý xoay người: "Lý đại nhân còn có gì phân phó?"
Lý Minh Doãn hít sâu một hơi, nói: "Ông cẩn thận một chút, nếu tình hình không ổn, lập tức rút lui, an toàn làm đầu."
Nếu không phải tình huống nghiêm trọng, Lý Minh Doãn chắc chắn không để cho Dương Vạn Lý tự mình đi mạo hiểm, cho nên, phải dặn dò một câu. Ánh mắt Dương Vạn Lý lóe lên: "Thuộc hạ đã hiểu."