Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 250 : Bước ngoặt
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
Việc chuẩn bị dược liệu tiến triển hết sức thuận lợi, Hoàng thượng chịu bỏ tiền, mượn mệnh lệnh Hoàng thượng, đương nhiên sự việc tiến triển rất tốt...
Việc Lâm Lan lo lắng nhất hiện tại là việc của Diệp gia, nàng liền để cho Chu mama trở về hỏi thăm một chút, kết quả Chu mama mang về một tin giật gân, nói quan hệ giữa Diệp Hinh Nhi và vị hôn phu không tốt, thiếu gia Nguyễn gia kia định đưa một con nha đầu lên giường, kết quả bị Diệp Hinh Như bắt tại chỗ, làm thiếu gia Nguyễn gia bị bẽ mặt, con nha đầu kia bị đánh gần chết, sau bán đi thanh lâu, thiếu gia Nguyễn gia liền viết hưu thư. Lâm Lan nghe xong im lặng hồi lâu, Diệp Hinh Nhi đúng là anh dũng.
"Lão gia Nguyễn gia có quan hệ họ hàng với Nguyễn công công, chuyện Diệp gia lần này cũng một phần vì Nguyễn gia. Đại tiểu thư cùng thiếu gia Nguyễn gia làm ầm ĩ, hơn nữa, đại tiểu thư gả đi chưa bao lâu đã gây lộn với em chồng, mạnh miệng với mẹ chồng, Nguyễn gia có rất nhiều ý kiến về cô ấy, nếu không phải vì địa vị Diệp gia, sớm đã viết giấy bỏ vợ, aiz... Đại tiểu thư, chẳng biết cô ấy nghĩ gì. Thật ra thì thiếu gia Nguyễn gia là người không tệ, nhưng đại tiểu thư suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, có nam nhân nào chịu được? Hôm nay, chuyện tiến công của Diệp gia có vấn đề, đại lão gia cũng chẳng còn mặt mũi nào đi van xin người ta." Chu mama thở dài nói.
Khó trách cậu cả phiền muộn, vốn có thể đi van cầu Nguyễn công công, hiện giờ thì, Hoàng hậu gây khó khăn, quan hệ trong cung vì Diệp Hinh Nhi mà không dùng được.
"Nếu cô ta muốn sống tốt sẽ không làm ầm ĩ như vậy, ta thấy là cô ta ước gì Nguyễn gia hưu mình." Lâm Lan trầm ngâm nói, còn tưởng rằng Diệp Hinh Nhi gả cho người khác thì tâm tư đã thông suốt, hạnh phúc mà sống, kết quả...
"Nguyễn gia sẽ không hưu đại tiểu thư, kết thân với Diệp gia, giống như ôm một gốc cây rụng tiền, Nguyễn gia không đời nào nỡ buông tay, nhị thiếu phu nhân không biết, của hồi môn của đại tiểu thư đủ cho Nguyễn gia ăn hết đời con cháu." Chu mama nói.
"Vậy thì càng hỏng bét rồi, Nguyễn gia không chịu hưu cô ta, cô ta mãi mãi sẽ vẫn là thiếu phu nhân Nguyễn gia, không chiếm được thương yêu của vị hôn phu, bị cha mẹ chồng chán ghét mà vứt bỏ, bị trên dưới Nguyễn gia coi thường, cuộc sống của cô ta sẽ cực kỳ tồi tệ." Lâm Lan thở dài nói.
Diệp Hinh Nhi ơi Diệp Hinh Nhi, có phải đầu óc cô bằng gỗ không? Làm sao lại không hiểu việc này?
Chu mama lắc đầu liên tục: "Nếu là Nguyễn gia bạc đãi cô ấy, đại lão gia còn có thể vì cô ấy ra mặt, bây giờ là tự cô ấy gây chuyện. Ai có thể giúp được cô ấy đây?"
"Quên đi, không nói cô ta nữa, mỗi người có một cuộc sống riêng, có lựa chọn riêng, đường là mình đi, hậu quả phải tự gánh chịu. Mama nói vào chuyện chính đi, đại cữu gia có đối sách gì chưa?" Lâm Lan khoát khoát tay.
Không muốn nhắc tới người có tên Diệp Hinh Nhi nữa.
"Nguyễn gia không chịu hỗ trợ, đoán chừng chuyện này khó làm." Chu mama lo lắng nói.
Bên phía Bùi Chỉ Thiến lại truyền tới tin tức xấu, nói là chuyện căn bản đã định rồi. Đủ tư cách cống nạp tơ lụa lần này là Thẩm gia, mấy ngày nữa sẽ hạ chỉ. Lâm Lan vắt óc tìm mọi cách, cậu cả giúp nàng cùng Minh Doãn nhiều như vậy, huống chi, biến cố này cũng là bởi vì Minh Doãn dựng nên, làm thế nào cũng phải giúp đỡ cậu cả.
Lâm Lan cười nói: "Nếu không phải sợ tư cách cống nạp bị hủy bỏ ảnh hưởng tới làm ăn của Diệp Thị, bản thân cháu hi vọng những người khác được dùng tơ lụa hơn là đám nương nương suốt ngày ảo não. Cậu cả, cậu cứ yên tâm đi. Ngay cả Hoàng thượng cũng khen ngợi tơ lụa Diệp Thị."
Diệp Đức Hoài kinh ngạc: "Hoàng thượng khen ngợi?"
"Đúng vậy ạ! Hoàng thượng nói tơ lụa Diệp Thị mềm mại nhẵn nhụi, hoa văn mới mẻ, rất tốt." Lâm Lan cười hì hì mà nói.
Diệp Đức Hoài vừa vui mừng lại trở nên ảm đạm, tự giễu: "Hoàng thượng nói thì có ích lợi gì? Ta có thể nói ra lời ấy sao? Người ta sẽ nói, nếu Hoàng thượng khen tốt, tại sao tư cách cống nạp của Diệp Thị các ngươi lại bị hủy? Lừa gạt quỷ à?"
Lâm Lan mỉm cười nói: "Cậu cả hồ đồ rồi, Hoàng thượng nói như vậy, cậu vẫn không rõ ý tứ của Hoàng thượng sao?"
Cậu cả ngẩn người, cẩn thận nói: "Ý cháu là... Chuyện này có bước ngoặt?"
Lâm Lan khẳng định gật đầu: "Cậu cả cứ an tâm mà chờ xem."
Qua hai ngày, phủ nội vụ nói, Diệp Thị nhanh chóng đi cống nạp tơ lụa mới cho năm nay. Cậu cả vui mừng rạo rực chạy đến Hồi Xuân Đường tìm Lâm Lan.
"Cháu dâu, được chuyện rồi."
Lâm Lan không kinh ngạc, Hoàng thượng có tâm hỗ trợ, không thành mới là lạ.
"Cháu dâu, chuyện này thật thống khoái, nghe nói, Hoàng thượng đem tơ lụa của Thẩm gia cùng tơ lụa của Diệp gia chúng ta cho Hoàng hậu chọn, Hoàng hậu dĩ nhiên là chọn Thẩm gia. Hoàng thượng liền hỏi, tơ lụa Thẩm gia tốt chỗ nào? Hoàng hậu hết lời ca ngợi một phen, kết quả Hoàng thượng nói, mới vừa rồi Hoàng hậu khen chính là tơ lụa Diệp Thị, xem ra Hoàng hậu rất có con mắt nhìn nhận... Ha ha ha, thật là cười chết người rồi, lão tử thử nghĩ đến bộ dạng kinh ngạc của Hoàng hậu đã cười đau hết cả bụng."
Diệp Đức Hoài vỗ bàn cười to: "Còn có Thẩm gia, khách đã mời cả, đã sớm ầm ĩ cả kinh thành, lúc này công cốc, ta xem hắn còn mặt mũi ở kinh thành không..."