Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 252 : Đại cô tới

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Lâm Trí Viễn càng nghĩ càng ngồi không yên, bỗng nhiên đứng dậy chạy thẳng tới phòng Lý Minh Doãn.



"Cộc, cộc, cộc..." tiếng gõ cửa vang lên.



"Minh Doãn... Mở cửa!"



Lý Minh Doãn đang cao hứng đọc thư, nghe tiếng gõ cửa mạnh mẽ của cha vợ, vội vàng giấu thư xuống dưới gối, đi mở cửa.



"Tướng quân tìm ta có việc? " Lý Minh Doãn cười ha ha hỏi.



Lâm Trí Viễn không mở miệng mà lắc đầu, chắp tay sau lưng đi vào, tùy tiện lôi một cái ghế ngồi xuống.



Tâm sự nặng nề, hỏi: "Minh Doãn, Lan Nhi có tới chỗ phu nhân của ta không?"



Lý Minh Doãn cười cười, trong thư Lan Nhi chẳng những không có nhắc một từ Phùng Thị mà một chút phiền lòng cũng không nói, hắn không tin là ở nhà không có chuyện gì, nhưng Lan Nhi chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, sợ hắn không an tâm, nhưng hắn tin tưởng, Lan Nhi không đề cập tới Phùng Thị, nhất định là bởi vì phía bên Phùng Thị không có động tĩnh.



"Tướng Quân, ta cảm thấy trong chuyện này ngài nên kiên nhẫn chút ít, đợi ngài trở lại kinh thành rồi giải quyết thì vẫn tốt hơn."



Lý Minh Doãn biết cha vợ đang phiền não cái gì, vốn tưởng rằng Phùng Thị cũng Lan Nhi có giao tình, hi vọng Phùng Thị có thể ra mặt hòa hoãn với Lan Nhi, nhưng ai biết Phùng Thị không nói tiếng nào. Hôm nay trong lòng Phùng Thị như thế nào không dám phỏng đoán, vui mừng hay mất hứng, nhưng chắc hẳn Phùng Thị cũng đang lúng túng. Lâm Trí Viễn nhìn trên bàn có một cái hộp đang mở ra, nhìn xung quanh, thấy dưới gối đầu lộ ra mấy tờ giấy viết thư, nhất thời hâm mộ không ngừng, người ta nhận được một chồng thư, mình thì cả một mẩu giấy cũng không có.



Lan Nhi không viết thư thì thôi, ngay cả Phùng Thị cũng không để ý tới mình, thầm than một cái, gượng cười hỏi: "Là thư Lan Nhi?"



Đừng xem Lâm Trí Viễn là người thô hào, quả thật trong thô có mảnh, đoán một cái liền trúng. Lý Minh Doãn ngượng ngùng: "Thư kể chuyện phiếm mà thôi."



Lâm Trí Viễn nhỏ giọng hỏi: "Trong thư có nói đến lão phu không?"



Lý Minh Doãn yên lặng: Tại sao lại không có, cơ hồi mỗi phong thư đều đặc biệt cảnh cáo, không cho để ý lão gia hỏa này.



Vừa nhìn thần sắc Lý Minh Doãn, Lâm Trí Viễn khẳng định trong thư Lan Nhi mắng ông rồi, ông hẳn nên thức thời đi nhanh làm người tốt, Lâm Trí Viễn ho khan hai tiếng, đứng lên nói: "Cậu từ từ xem đi! Lão phu đi trước."



Lý Minh Doãn ước gì ông ấy đi nhanh lên, thư vẫn chưa đọc xong đâu! Lâm Lan đang nói đến chuyện A Giao.



"Lý đại nhân... " Dương Vạn Lý bên ngoài cầu kiến.



Lý Minh Doãn đi mở cửa: "Dương huyện úy!"



Dương Vạn Lý thấy Lâm tướng quân đang ở đây, vẻ mặt do dự. Lý Minh Doãn nhìn Lâm Tướng quân, chuyện này dù sao cũng không muốn gạt cha vợ.



Liền nói: "Dương huyện úy, ông đi vào nói chuyện!"



Dương Vạn Lý trả lời: "Bên kia có động tĩnh."


Bàn tay mũm mĩm của Sơn Nhi xoa xoa chân mày mẫu thân: "Nay Thiên tiên sinh khen ngợi Sơn Nhi, nói Sơn Nhi học rất tốt."



Phùng Thục Mẫn nắm lấy tay Sơn Nhi, gương mặt ôn nhu trở lại, bớt đi chút phiền muộn. "Mẹ không sao, Sơn Nhi ngoan như vậy, mẹ rất thích."



Sơn Nhi ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt to, vẻ mặt hồn nhiên: "Mẹ, Sơn Nhi rất thích Lâm Lan tỷ tỷ, mẹ không thích tỷ ấy sao?"



Phùng Thục Mẫn ngẩn ra: "Làm sao Sơn Nhi lại hỏi thế?"



Sơn Nhi nghiêm trang, hít sâu một hơi, bộ dạng như ông cụ non, nói: "Sơn Nhi biết làm sao mẹ không vui. Lâm Lan tỷ tỷ là tỷ tỷ ruột của Sơn Nhi, Sơn Nhi còn biết Sơn Nhi có một ca ca, mẹ không thích Lâm Lan tỷ tỷ làm tỷ tỷ Sơn Nhi."



Phùng Thục Mẫn kinh ngạc nói: "Sơn Nhi, ai nói cho con?"



Sơn Nhi bĩu môi: "Sơn Nhi biết chữ, thư của cha, Sơn Nhi đã đọc cả rồi."



Aiz! Ánh mắt tiểu tử này thật nhanh, Phùng Thục Mẫn xoa xoa đầu Sơn Nhi: "Sơn Nhi không nên nói bậy, mẹ không có không thích Lâm Lan tỷ tỷ con, chẳng qua là... Có một số việc, Sơn Nhi còn nhỏ, không hiểu."



Sơn Nhi dẩu môi: "Sơn Nhi không còn nhỏ, Sơn Nhi sáu tuổi rồi."



Phùng Thục Mẫn thấy buồn cười, xoa xoa mặt nhỏ mập mạp của Sơn Nhi: "Vâng, ơn Nhi không còn nhỏ, Sơn Nhi là một tiểu đại nhân."



Sơn Nhi cười hắc hắc, cánh tay bụ bẫm vin cổ mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn dán tới: "Mẹ, lâu rồi Lâm Lan tỷ tỷ không tới nhà chúng ta chơi."



Phùng Thục Mẫn ôm nhi tử cười khổ, hiện tại, cho dù nàng đi mời Lâm Lan, Lâm Lan cũng chưa chắc chịu tới. Lâm Đại Phương trở lại trong phòng thì thấy Triệu Toàn đang cắn cắn chiếc đũa.



"Này này... ông đang làm gì vậy?"



Triệu Toàn quơ quơ chiếc đũa trong tay, cười híp mắt nói: "Là bạc đấy, mang ra ngoài có thể đổi được rất nhiều tiền."



Lâm Đại Phương tức giận: "Ông định ăn trộm?"



Triệu Toàn đạo cười hắc hắc nói: "Bà nói gì khó nghe vậy, gì mà ăn trộm chứ, ta chỉ để lại xem một chút thôi."



Lâm Đại Phương đi tới túm lấy chiếc đũa, trịnh trọng cảnh cáo: "Triệu Toàn, ông để tay chân sạch sẽ tí đi, mèo mả gà đồng ở đâu thì ở, đây là nhà đệ đệ ta, làm đệ muội bực mình, cái được không bù nổi cái mất đâu, tiền đồ của An Khang cùng An Bình đều phải trông cậy vào em ta đấy! Ông đừng gây thêm phiền phức cho ta."



Triệu Toàn ngượng ngùng nói: "Ta có định làm gì đâu, bà làm gì mà lớn tiếng như vậy?"



Lâm Đại Phương cả giận: "Ông đúng là chó quen ăn cứt. Sớm biết vậy không đưa ông đi theo."



Triệu Toàn lầu bầu: "Lão bà, nhi tử ta đi, vì lẽ gì ta không thể tới..."



Lâm Đại Phương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Triệu Toàn hậm hực, lại đi sờ bình trà trên bàn: "Đồ sứ này thật tinh xảo, cũng đáng giá chút tiền..."