Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 51 : Trạm sau cùng (Hạ)
Ngày đăng: 21:56 21/04/20
Văn Sơn ở lại thuyền giúp Chu mama xử lý chút chuyện, Đông Tử và Ngân Liễu cùng thiếu gia, thiếu phu nhân lên xe ngựa chạy thẳng hướng chùa Vạn Tùng. Chùa Vạn Tùng nằm trên một dãy núi to lớn, non xanh nước biếc đẹp tựa như mơ, kiến trúc uy nghi nhưng lại cho người ta cảm giác rất thanh tĩnh, tượng Phật uy nghiêm, là chùa miếu lớn nhất vùng này, hương khói hưng thịnh.
Lý Minh Doãn dẫn Lâm Lan vào trước điện Di Lặc tham bái. Hai người sóng vai quỳ gối trước Phật, dâng hương cúng bái, cảm giác giống như hai người ở trên núi tuyên thệ, thật lạ...
Lâm Lan trộm liếc Lý Minh Doãn, chỉ thấy ánh mắt hắn trầm tĩnh, vẻ mặt nghiêm trang, dáng vẻ nghiêm túc thì không khỏi thẳng lưng. Thật ra thì nàng nên cảm tạ Phật tổ, đã cho nàng một cơ hội tái sinh, mặc dù cả đời này thân thế không to lớn, không có cảnh sống nhung lụa như kiếp trước nhưng may mắn Phật tổ không có lấy đi trí nhớ kiếp trước của nàng, Lâm Lan tin tưởng dựa vào chính năng lực của mình, nhất định có thể tìm vượt qua tất cả để sống cuộc sống hạnh phúc.
"Phật tổ, ngàn vạn lần xin người phù hộ cho ta chuyến này thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hại mụ phù thủy tức chết, nghiêm trị đàn ông phụ lòng...." Lâm Lan lẩm bẩm trong miệng.
Khi Lý Minh Doãn nghe hai câu sau không khỏi buồn cười nhưng đang ở chốn cửa Phật nghiêm trang không dám có hành vi lỗ mãng, liền đứng dậy đi lên dâng hương, lại thả vào hòm công đức một tấm ngân phiếu.
Một tiểu hòa thượng nhìn thấy, đến bên Lý Minh Doãn chắp tay: "A di đà Phật, thí chủ công đức vô lượng..."
Lý Minh Doãn hoàn lễ, hỏi: "Xin hỏi Trí Viên đại sư đang ở đâu?"
Tiểu hòa thượng thấy Lư Minh Doăn khí độ bất phàm, xuất thủ hào phóng, đương nhiên sẽ được coi là "khách quý", có điều, đại sư không dễ dàng gặp khách hành hương.
Nhìn vị tiểu hòa thượng do dự, Lý Minh Doãn mỉm cười nói: "Kính xin thay bẩm một tiếng, có Lý Minh Doãn từ kinh thành cầu kiến."
Lâm Lan tức giận, người đàn bà này thật quá ghê tởm, khó trách Lý Minh Doãn hận bà ta như vậy.
"Phu nhân thật sự buông tay?" Lâm Lan vì mẹ Lý Minh Doãn mà bất bình, lại cảm thấy bà cũng quá yếu mềm vô năng, đổi lại là nàng, nàng nhất định phải khiến đôi cẩu nam nữ kia chết không được tử tế.
Lòng Ngân Liễu cũng dâng trào căm phẫn, tức tới nỗi lông mày chổng ngược cả lên.
"Thiếu phu nhân không biết, phu nhân là một người có lòng tự ái rất cao, phu nhân vẫn cho rằng lão gia đối với bà thật lòng, cho nên lúc ban đầu liều lĩnh gả cho lão gia, chuyện này đối với phu nhân là một đả kích quá lớn, phu nhân nản chí thoái lòng, để lại bức thư rời đi, đưa thiếu gia trở về Phong An. Lúc ấy thiếu gia không biết những thứ này, chỉ cho là phu nhân không nguyện ý cùng Hàn Thị chung một chồng, chẳng qua là hù dọa lão gia một chút. Cho nên, thuyền đến bến sông Kinh Tân, thiếu gia cố ý đưa phu nhân tới chùa Vạn Tùng, nghĩ giúp phu nhân mở ra khúc mắc trong lòng. Sau phu nhân mới nói cho thiếu gia sự tình, phu nhân không muốn gặp lại lão gia cũng Hàn Thị, thiếu gia nghe xong rất tức giận, về kinh tìm lão gia lý luận, lúc này phu nhân liền sinh bệnh, sau khi sinh hạ thiếu gia thân thể phu nhân mỗi lúc một yếu, bệnh tới như thủy triều, thiếu gia không biết làm sao đành nuốt nước mắt hoàn thành tâm nguyện của phu nhân, đưa bà trở về Phong An, những chuyện sau đó... thiếu phu nhân cũng đã biết rồi ạ." Đông Tử nói một hơi.
Lâm Lan tức muốn nổ phổi, nàng muốn gào lên rằng mẹ Lý Minh Doãn quả thực là một người phụ nữ ngớ ngẩn, vì cái tôn nghiêm chó má gì đó mà ở bên cạnh cái tên cặn bã lừa gạt mình mười mấy năm, lại còn yêu hắn say đắm, đến khi hắn cho một đòn thì không dám phản kháng, còn muốn giữ thể diện cho hắn, đối với ả đàn bà trăm phương ngàn kế muốn đoạt lấy vị trí của mình, bà không hẳn nhường cũng không hẳn tiến, cứ âm u núp một góc ủy khuất.
"Chuyện đáng giận còn ở phía sau cơ, sức chịu đựng của phu nhân có hạn, không chống chọi được những lời ác hiểm, phu nhân vừa qua đời, lão gia liền nghênh đón Hàn Thị về, thêu dệt lên câu chuyện, nào là hắn có tình có nghĩa, chuyện đến tai Thánh Thượng, ngài liền ban thưởng, hắn một đường thăng quan tiến tước, làm tới Hộ Bộ Thượng Thư. Lý Minh Tắc thuận lợi nhận tổ quy tông thành Lý đại thiếu gia, còn thiếu gia nhà chúng ta biến thành nhị thiếu gia, còn có Lý Minh Châu kia, đối với người ngoài Hàn Thị nói là con gái của em gái bà ta, tiểu nhân mới tra ra, thật ra thì Lý Minh Châu là con gái ruột của bà ta và lão gia, vì sợ ảnh hưởng danh dự lão gia nên lấy danh là cháu gái."
Lâm Lan không biết phải nói gì nữa, sự việc đã đủ rối tung rối mù lắm rồi, nội dung vở kịch này thật quá máu chó rồi, không biết mẹ Lý Minh Doãn trong lòng đất biết được những điều này liệu có căm phẫn tới độ đội mồ sống dậy không.
Bà đúng là xui xẻo, bỏ hết tự ái đi theo hắn, cuối cùng thành toàn cho đôi cẩu nam nữ, tự mình hại chết chính mình, để lại ủy khuất quá lớn cho Lý Minh Doãn. Lâm Lan ý thức rõ trong đầu, hành trình đến kinh thành lần này, đối thủ nhiều vô cùng, lại vô cùng vô sỉ, nhiệm vụ nhiều gian khổ.