Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 52 : Khách điếm
Ngày đăng: 21:56 21/04/20
Tâm tình phiền não, vốn thích không khí thanh tĩnh nơi điện Phật nhưng giờ phút này lại khiến cho Lâm Lan thấy u uất, hô hấp không thuận, nàng đi ra bên ngoài hóng mát. Đông Tử cùng Ngân Liễu trầm mặc đi theo.
Lâm Lan cứ theo hướng cửa điện mà đi thẳng, Đông Tử sợ cứ thế này thiếu gia sẽ không tìm được đành để Ngân Liễu đi theo thiếu phu nhân, bản thân đi tìm thiếu gia. Leo lên Vọng Hải Lâu, dõi mắt trông về phía xa, thấy biển rộng bao la, sóng lớn đang dâng, giống như tâm tình nàng giờ phút này, khó có thể bình tĩnh.
Lâm Lan cảm thấy mình phải suy nghĩ đối sách thật kỹ, Lý gia kia không phải là loại "phiền toái" bình thường, bất kể là mụ phù thủy hay lão Lý cặn bã kia đều không phải đèn đã cạn dầu, nếu như mình không xốc lại tinh thần, chỉ sợ ngay cả xương thừa cũng không được ăn. Cho nên, lần đầu giao phong quan trọng nhất. Lâm Lan không cần nghĩ cũng biết, Lý gia sẽ không để cho nàng dễ dàng vào cửa, mà nàng phải đi vào, không phải vì những thứ "phần thưởng" kia, mà còn vì giúp Lý Minh Doãn.
"Làm sao lại lên trên này?" Phía sau vang lên giọng nói ấm áp.
Lâm Lan ung dung đáp: "Nơi nay không gian rộng lớn, ở đây hít thở không khí trong lành."
Hắn cùng nàng sóng vai mà đứng, cùng trải mắt nhìn ra biển khơi bao la, gió biển vờn qua mặt, mát lành lan vào tận tâm can, cảm giác vô cùng an bình.
"Cô cũng biết rồi?" Câu hỏi của hắn tựa như một tiếng thở dài, rất nhẹ, Lâm Lan như cảm nhận được nội tâm hắn trầm xuống.
"Ừ..." Lâm Lan gật đầu.
"Cô có sợ hay không?" Hắn quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt vẫn thản nhiên, khóe miệng khẽ cười, có chút khổ sở.
"Không có, chẳng qua cảm thấy chuyện phiền toái hơn so với tưởng tượng của bản thân." Lâm Lan trầm ngâm nói.
"Nếu như cô nghĩ đổi ý, hiện tại vẫn kịp." Ánh mắt của hắn trở nên nghiêm túc.
Lâm Lan cắt lời hắn: "Anh cảm thấy tôi là người không có nghĩa khí như vậy sao?"
Nhìn vẻ mặt giả vờ khó chịu của nàng, Lý Minh Doãn cúi đầu khẽ mỉm cười, sau đó tầm mắt quét ra biển rộng. "Cô không cần sợ."
Nói những lời này, ánh mắt mắt vốn đang ấm áp đã chuyển sang một mảnh lạnh lùng, khiến toàn thân hắn toát nên sự kiên định, sắc bén.
Lý Minh Doãn nhíu mày nhìn: "Ừ?"
Triệu quản gia ấp a ấp úng nói: "Nhị thiếu gia, lão gia... Lão gia phân phó, chỉ riêng mình nhị thiếu gia về phủ, về phần... Lâm cô nương, lão gia sai lão nô đặt phòng hảo hạng ở "Lâm Tiên Cư" trong kinh thành rồi."
A, bắt đầu rồi đấy hả? Không để cho nàng vào Lý phủ mà bắt nàng ở khách sạn, đúng là chỉ có cái lão họ Lý cặn bã kia mới nghĩ ra được.
Lý Minh Doãn nhíu mày không vui nói: "Ngươi hẳn nên gọi nàng là nhị thiếu phu nhân."
Sắc mặt Triệu quản gia càng thêm khó coi, cái đầu cúi càng thêm thấp: "Xin nhị thiếu gia thông cảm cho lão nô."
Khẩu khí Lý Minh Doãn nghiêm nghị: "Đây là thế nào? Nhị thiếu phu nhân đương nhiên phải cùng ta về phủ, há có đạo lý nào để nàng phải ở khách điếm."
Triệu quản gia câm như hến, liên tục thở dài: "Vâng, nhưng là lão gia đặc biệt..."
Sắc mặt Lý Minh Doãn trầm xuống: "Nếu nhị thiếu phu nhân ở khách điếm, ta đây cũng ở khách điếm."
Bọn người Chu mama ở phía sau nghe tình hình cũng thầm đổ mồ hôi lạnh, tin tức Lý gia thật là nhanh nhạy, người chưa tới, bên kia đã có kế sách đối ứng.
Lâm Lan cười nhạt, ôn nhu nói: "Minh Doãn, là cha chàng chưa gặp qua ta, nhất thời không thể chấp nhận, như vậy là bình thường..."
Triệu quản sự thầm nghĩ: thấy cũng không tiếp nhận. "Không được, sao ta có thể để cho nàng ở khách điếm?"
Lý Minh Doãn nắm tay Lâm Lan, kiên quyết lắc đầu. Lâm Lan nghiêm giọng: "Chàng đừng như vậy khiến cho cha mất hứng, chàng hãy về phủ trước, ta tới nhà Tĩnh Bá Hầu quấy rầy mấy ngày."
Lý Minh Doãn lập tức hiểu ý tứ Lâm Lan, hắn đã nói Trần Tử Dụ tạo ra một luồng dư luận trong kinh thành về hắn và Lâm Lan theo chiều hướng có lợi, chiêu này cha già hắn vẫn thường dùng, thêm nữa là ông ta sĩ diện, nhất thời không cách nào tiếp nhận sự thật nhi tử muốn thành thân với một cô nương nông thôn, lúc này Lâm Lan đi nhà Tĩnh Bá Hầu, vô hình cho ông ta một áp lực, chỉ có tốt không có xấu.