Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 62 : Không thẹn với lương tâm

Ngày đăng: 21:56 21/04/20


Ngân Liễu vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cử động trên xe ngựa, thấy thiếu phu nhân hình như định lui ra ngoài, lại bị một lực mạnh lôi trở lại, trong lòng không khỏi giật thót, thầm nghĩ không ổn, vội vã thấp giọng: "Văn Sơn, ngươi ở đây trông chừng, nếu bọn họ dám làm chuyện gì bất lợi với thiếu phu nhân thì hãy xông lên cứu thiếu phu nhân, ta quay về báo cho Kiều phu nhân."



Văn Sơn vội kéo nàng lại, nhỏ giọng nói: "Đừng đi, trong xe là thiếu gia."



Ngân Liễu há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Văn Sơn, Văn Sơn không giống đang nói láo lắm, lại nhìn qua xe ngựa, trong xe hình như không còn động tĩnh, Ngân Liễu cười cười nhìn Văn Sơn, hả hê nói: "Văn Sơn, lừa gạt thiếu phu nhân, hậu quả rất nghiêm trọng đó nha."



Văn Sơn nghĩ đến bộ dạng trịnh trọng của thiếu phu nhân vừa rồi, không khỏi ủy khuất nói: "Là thiếu gia dặn không nói cho thiếu phu nhân biết."



Lý Minh Doãn thấy nàng tức giận liền cười làm lành, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, là do tôi không phải, tôi vốn muốn cho cô một chút bất ngờ."



Bất ngờ? Lâm Lan thật muốn đập vào đầu hắn một phát: "Bất ngờ cái đầu anh ấy, anh thấy tôi có vui mừng hớn hở không?"



Qua Văn Sơn, Lý Minh Doãn đã biết những ngày tháng qua với nàng không dễ dàng gì, áp lực chữa bệnh cho Hầu gia phu nhân rất lớn, hắn thật tâm cảm kích nàng, tại thời điểm khó khăn nhất Lâm Lan đã không rời bỏ hắn đi, bất quá chỗ này không phải chỗ nói chuyện, phu xe là người thân cận của phụ thân.



Giọng Lý Minh Doãn trở nên sủng nịch: "Được rồi được rồi, phu nhân, là vi phu không phải, vi phu nhận phạt đã được chưa?"



Lâm Lan nghe hắn mở miệng một tiếng vi phu, hai tiếng vi phu không khỏi nổi da gà toàn thân, đang tính châm chọc lại hắn mấy câu thì Lý Minh Doãn đã nhanh tay bịt miệng nàng lại, khẽ lắc đầu với nàng, thần sắc hiện rõ sự xin lỗi khiến Lâm Lan có phần nguôi giận.



"Lão Mạc, đánh xe." Lý Minh Doãn phân phó.



Xe chở hai người tới bờ sông, Lý Minh Doãn xuống xe trước, sau đó đỡ Lâm Lan xuống theo, phân phó lão Mạc đứng chờ, còn tự mình nắm tay Lâm Lan đi dọc theo bờ sông. Lúc này đã gần đến hoàng hôn, mặt trời như chiếc thau đồng đỏ ối từ từ lặn xuống mặt nước, ráng chiều tuyệt mĩ, hệt như một bức tranh lụa sinh động.



Đi xa một đoạn, Lâm Lan hất tay hắn ra, liếc xéo hắn một cái, tức giận nói: "Ra ngoài khi nào?"



Lời này giống như hỏi hắn từ nhà lao ra thì phải. Lý Minh Doãn ôn hòa cười một tiếng: "Sáng nay ra ngoài liền tới Diệp gia, sau đó đi gặp Trần Tử Dụ và Ninh Hưng, giờ thì tới tìm cô."
"Được rồi, được rồi, mau ăn cơm đi, cơm nước xong cùng đi thỉnh an cha mẹ, nghe Khương mama nói tâm tình họ không tốt lắm, ta cảnh cáo muội, đến bên đó đừng có đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho cha thêm khó chịu." Minh Tắc bày ra bộ dạng huynh Lục Ỷ lấy thêm bát đũa, nha hoàn đứng bên Minh Châu nhanh nhẹn lấy đồ ăn cho tiểu thư, Minh Châu miễn cưỡng ăn vài miếng.



Ngoài mặt Nhược Nghiên vẫn tỏ ra bình thường nhưng suy nghĩ trong lòng đã dâng như thủy triều. Minh Doãn thực sự muốn cưới Lâm Lan làm vợ rồi, tin đồn sôi sục bên ngoài đều nói Minh Doãn đối với Lâm Lan tình thâm nghĩa trọng vô cùng, nhưng nàng không tin, làm sao Minh Doãn lại yêu một cô gái nông thôn được chứ? Minh Doãn đã nói, cuộc đời này có Nhược Nghiên là đủ...



Hay Minh Doãn thấy nàng đã gả cho Minh Tắc, cảm thấy nản lòng, cam chịu, hoặc là có chủ tâm đối nghịch với cha chồng nên cố ý đem Lâm Lan về nhà, Nhược Nghiên tự thuyết phục bản thân, nhất định là như vậy. Đối với Minh Doãn, lòng nàng đau đớn, nhưng giờ nàng còn cách nào khác ư? Hôn nhân đại sự, cha mẹ quyết định, nàng có thể không nghe theo sao? Thật ra thì cha cũng vừa lòng Minh Doãn, nếu không phải Minh Doãn rời nhà ba bốn năm thì bọn họ sớm đã thành thân rồi, chỉ trách vận mệnh trêu ngươi. Nàng cùng Minh Doãn cuối cùng là một đoạn dang dở...



Nhược Nghiên vừa đau đớn cho phận mình, lại vừa đau đớn cho Minh Doãn, Minh Doãn ưu tú như thế, nhưng lại chọn hôn sự không xứng đôi như thế, phải chăng chàng đem hạnh phúc cả đời ra hủy hoại sao, đáng tiếc, nàng không tìm được cơ hội khuyên chàng.



"Nhược Nghiên... Nhược Nghiên... " Minh Tắc nhìn Nhược Nghiên nhai cơm một cách ngây ngốc liền gọi mấy tiếng.



Nhược Nghiên hoàn hồn, ra vẻ trấn định: "Chuyện gì?"



Minh Tắc cười nói: "Đang suy nghĩ gì đấy? Nhập thần như thế."



"À... Tôi đang suy nghĩ, nếu tâm tình cha không tốt, hãy để cho Hồng Thường đi hỏi Khương mama tình hình trước đã, nếu không tiện quấy rầy thì chúng ta khoan hãy đi." Nhược Nghiên nói.



Minh Tắc suy nghĩ một chút, đồng ý nói: "Cũng là nàng suy nghĩ chu toàn."



Minh Châu nhìn ca cùng chị dâu trò chuyện với nhau có chút khác trước đây luôn lạnh lùng mặt đối mặt, trong lòng cảm thấy cao hứng hơn bọn họ, cười nói: "Ca cùng chị dâu thân thiết, thật khiến người ta hâm mộ."



Minh Tắc cười một cái rồi nói với Minh Châu: "Ăn cơm của muội đi."



Trong lòng Nhược Nghiên cười khổ, thân thiết ư, cái từ này, chỉ sợ cả đời này không tồn tại, cùng Minh Tắc, chỉ cầu tương kính như tân thôi.