Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 63 : Tiến vào Lý gia
Ngày đăng: 21:56 21/04/20
Biết Lâm Lan đã được vào cửa Lý gia mẹ con Kiều Vân Tịch cũng rất cao hứng, đồng thời cũng lại không nỡ để Lâm Lan rời đi. Lâm Lan an ủi Kiều Vân Tịch, dù sao cũng trong kinh thành, nàng sẽ thường xuyên sang đây thăm hai người, nếu có việc gì gấp, chỉ cần phái người truyền tới một tiếng, chưa tới nửa canh giờ là có thể chạy tới. Sáng ngày thứ ba, Lý Minh Doãn đúng hẹn tới. Kiều Vân Tịch không tiện ra tiễn liền để mẫu thân đưa tiễn Lâm Lan, lại chuẩn bị một lễ rất hậu khiến Lâm Lan ngại ngùng.
Kiều phu nhân cố ý nói với Lâm Lan trước mặt Lý Minh Doãn: "Nếu người bên kia dám khi dễ phu nhân, phu nhân chỉ cần phái người truyền tới đây một tiếng." L
âm Lan biết Kiều phu nhân cố ý nói cho Lý Minh Doãn nghe, trong bụng cảm kích. Ra vẻ vui vẻ nói: "Đa tạ Kiều phu nhân, Kiều phu nhân yên tâm, ta không phải là người dễ bị khi dễ, ai dám khi dễ ta, ta sẽ cho biết."
Vừa nói Lâm Lan cố ý liếc Lý Minh Doãn một cái, như thể lời này là nói cho hắn nghe. Lý Minh Doãn ngượng ngùng cười khổ: "Kiều phu nhân thấy đó, nàng hung hãn như vậy, ai dám khi dễ nàng chứ."
Kiều phu nhân sớm nhìn ra Lý Minh Doãn là một chính nhân quân tử khi còn ở trên thuyền, bà nói những lời này là có ý nhắc nhở Lý Minh Doãn phải bảo vệ Lâm Lan cho tốt, đừng để nàng bị người khác bắt nạt, bây giờ nhìn bọn họ hai người một xướng một họa, Kiều phu nhân cười nói: "Tóm lại phải thường xuyên qua đây đấy."
Lâm Lan gật đầu đáp ứng, từ biệt Kiều phu nhân, vịn tay Lý Minh Doãn lên xe ngựa. Đám người Chu mama cũng cao hứng lên xe ngựa phía sau, Văn Sơn cùng Đông Tử vừa nói vừa cười đi theo sau xe ngựa. Lâm Lan cẩn thận phát hiện, hôm nay đánh xe không phải Lão Mạc, nhỏ giọng hỏi:
"Cha anh cùng mụ..."
Lâm Lan vốn định nói là mụ phù thủy, nhất thời cảnh giác, sửa miệng nói: "Nhà anh có cho người theo dõi tôi không đấy?"
Lý Minh Doãn cười nói: "Cô nghĩ linh tinh rồi, hai xe ngựa này là của cậu cả phái tới, phu xe cũng là người Diệp gia."
Lâm Lan thở phào nhẹ nhõm, không cần nói quanh co nữa: "Anh có gì thì mau nói để tôi còn chuẩn bị tâm lý chứ."
Lý Minh Doãn tiến lên một bước, chắp tay thi lễ: "Nhi tử mang Lâm Lan ra mắt phụ thân... mẫu thân."
Hai chữ "mẫu thân" kia, cơ hồ Lý Minh Doãn phải dùng hết khí lực mới nói được ra, mặc dù hắn biết rõ, muốn báo thù thì không thể để cho chút chuyện nhỏ này làm bận lòng, nhưng lời nói tới đầu môi muốn bật ra vẫn vô cùng khó khăn.
Lý Kính Hiền rất miễn cưỡng "À" một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Minh Doãn à, con biết là để thành toàn cho các con, cha đã chịu biết bao áp lực, hôm nay lại có bao nhiêu con mắt ngó chừng Lý gia chúng ta, cho nên, hôn sự của con với Lâm Lan không nên tổ chức rầm rộ, hôm nay, ở "An Hòa đường" này, các con kính người một chén trà, coi như đã thành, tuy là có ủy khuất nhưng yêu thương của cha đối với con không hề giảm bớt nửa phần, các con... có ý kiến gì không?"
Lâm Lan không nhịn được muốn mắng người, lão già họ Lý quả nhiên không biết xấu hổ, nghĩ giải quyết hôn sự nhi tử qua loa, còn dám nói yêu thương, đúng là rắm chó... Cái đồ cặn bã, rắm chó...
Sắc mặt Chu mama đứng phía sau không khỏi biến đổi, không nghĩ được Lý tiểu nhân sẽ nói lời này, nếu để lão phu nhân biết, chắc lão phu nhân tức chết mất. Hàn Thu Nguyệt ngồi im lặng một bên, trên mặt tỏ vẻ tiếc nuối cộng thêm áy náy không dứt, Minh Tắc thì làm bộ không liên quan tới mình, riêng Minh Châu thì không thèm che dấu, nụ cười chế nhạo hiện rõ ở mép. Lâm Lan lẳng lặng quan sát phản ứng mỗi người, thầm nghĩ, công lực mụ phù thủy thật thâm hậu, kỹ thuật diễn quá cao siêu.
Lý Minh Doãn tựa hồ không bận tâm, ngược lại cảm kích nói: "Nhi tử biết phụ thân khó xử, phụ thân có thể tiếp nhận Lâm Lan khiến nhi tử vạn phần cảm kích, tâm ý phụ thân nhi tử hiểu được, nhi tử không để ý những nghi thức xã giao này."
Lý Kính Hiền vui mừng gật đầu. Khương mama liếc nhìn hai nha hoàn bên cạnh, cả hai nhanh chóng cầm nệm tới, bày trước mặt Lý Minh Doãn và Lâm Lan, lại có nha hoàn bưng khay sơn mạ vàng tới, phía trên bày hai chén trà.
Lý Minh Doãn quỳ xuống trước, Lâm Lan chuẩn bị quỳ theo thì mắt liếc thấy mặt Minh Châu vui vẻ như xem kịch, nhìn chằm chằm tấm nệm trước mặt mình.
Trong lòng Lâm Lan cảnh giác, chẳng lẽ có gì cổ quái trong này? Lâm Lan chậm rãi quỳ xuống, từ từ tiếp xúc đầu gối với tấm nệm.