Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 73 : Mụ phù thủy phiền não
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Kể từ ngày đó, mỗi khi mụ phù thủy sai người mang súp sang Lạc Hà trai, cho dù bà ta có đưa đồ thật hay đồ kém phẩm chất thì Lâm Lan cũng sẽ không để cho Minh Doãn ăn, kiểm nghiệm cũng miễn, phân phó Cẩm Tú rửa bát luôn, không để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện.
Diệp gia có tiền, nhân sâm hay thứ gì quý cũng có thể mua được, có điều, ngày nào cũng hầm súp uống chỉ sợ Lý Minh Doãn thân thể có cường tráng mấy cũng không chịu được, có khi lại mụ đầu, tiêu hóa không tốt, lại phản tác dụng. Thành công tương lai của Lý Minh Doãn nên có hẳn một chương kể về công lao của nàng, Lâm Lan vừa làm đội trưởng đội bảo vệ của Lý Minh Doãn vừa là hậu cần của hắn. Nàng lấy kiến thức phong phú về thực phẩm của mình lên danh sách về đồ ăn một cách khoa học cho Lý Minh Doãn.
Chu mama sớm đã chứng kiến Lâm Lan dùng thức ăn làm thuốc chữa bệnh, nhận danh sách thực phẩm liền phân phó Quế tẩu, một ngày ba bữa dựa theo danh sách đó mà nấu cơm, tất cả nguyên liệu đều không dùng đồ Lý phủ mua, tự Quế tẩu mua lấy, bảo đảm an toàn. Nếu là lúc bình thường, Lạc Hà trai tự bỏ tiền túi, tự cấp tự túc, không tốn công phân phát bạc chắc hẳn Hàn Thu Nguyệt đã vô cùng sung sướng, ước còn không được.
Nhưng hiện tại, Lạc Hà trai bày trận địa khó lường, canh phòng nghiêm ngặt khiến lòng bà ta không thoải mái, thứ nhất là bất lợi với kế hoạch của bà ta, thứ hai, không thể thấy tình hình Minh Doãn.
"Phu nhân cần gì phiền lòng vì chuyện này, để bọn chúng tự an bài không phải tốt hơn sao? Đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì không thể đổ tội lên đầu phu nhân được." Khương mama nói.
Hàn Thu Nguyệt nghe vậy, trong lòng như được khai sáng, không phải là có lợi sao? Sao bà ta có thể quên được nhỉ. "Lão gia, Minh Tắc và Minh Doãn đang bận rộn học, thiếp thân thấy không cần bắt chúng tới thỉnh an mỗi ngày."
Giờ cơm tối, Hàn Thu Nguyệt tự mình dâng trà cho Lý Kính Hiền, vẻ mặt vô cùng ôn nhu. Lý Kính Hiền tán dương gật đầu: "Bây giờ là thời điểm quan trọng, những thứ thủ tục này có thể miễn thì miễn đi."
Hàn Thu Nguyệt ngồi xuống một bên, mỉm cười nói: "Thiếp thân cũng nghĩ là như vậy, vốn thiếp thân còn muốn thời gian này để phòng bếp chưng súp cho hai đứa nó ăn bồi bổ thân thể, bất quá, Lâm Lan an bài vô cùng chu đáo, viết hẳn danh sách đồ ăn cho Minh Doãn, một ngày ba bữa ăn tự làm lấy, tất cả nguyên liệu nấu ăn cũng là người của Diệp gia giúp đỡ mua tới, vì vậy đã giảm cho thiếp thân không ít tâm tư, aiz... Nếu Nhược Nghiên đối với Minh Tắc được như vậy thì tốt rồi."
Lý Kính Hiền nghe xong cau mày nói: "Nhi tử Lý gia ta muốn bồi bổ thân thể, sao phải cần Diệp gia chi bạc?"
Hàn Thu Nguyệt cười cười: "Lão gia, Diệp gia chi bạc có gì không đúng? Minh Doãn cũng là cháu ngoại Diệp gia."
Điểm này dĩ nhiên đúng, hắn đương nhiên hiểu tâm tư Diệp gia, lão nhị Diệp gia có thành kiến vô cùng lớn với hắn, Minh Doãn ở Phong An mấy năm nay, Diệp gia mất công biết bao nhiêu công sức để ly gián tình cảm phụ tử bọn họ, chuyện này không cần nghĩ hắn cũng biết. Hôm nay Minh Doãn trở lại, Diệp gia dính sát cận kề Minh Doãn không tha.
Lý Kính Hiền buồn bực hừ một tiếng, liếc xéo Hàn Thu Nguyệt: "Không phải là nàng cho người làm khó nó chứ?"
Mọi người lại một trận cười. Hàn Thu Nguyệt mới nói: "Lâm Lan à, con tỉ mỉ viết thực đơn cho Minh Doãn nhất định sẽ hữu hiệu, vậy nên công bố danh sách để phòng bếp cùng làm, người hầu bên con có vẻ ít."
Rốt cuộc nói tới điểm quan trọng, Lâm Lan đem lời giải thích sớm đã chuẩn bị ra nói: "Con dâu vốn là nghĩ như vậy, tiếc rằng Minh Doãn nói ăn quen đồ do chính tay Quế tẩu nấu, thích đồ Quế tẩu làm, chàng cũng nói rằng chỉ bận rộn một đợt này, thi Hương tới, chàng vào trường thi thì mọi người sẽ đỡ bận."
Lâm Lan tỏ vẻ ngượng ngùng nói tiếp: "Thật ra thì, sách dạy nấu ăn con vẫn mang bên người, nhiều lần nghĩ lấy ra, lại sợ mẫu thân ghét bỏ."
Hàn Thu Nguyệt đã sớm biết Lâm Lan sẽ cự tuyệt nhưng bà ta cũng tỏ ra khách sáo, liền nói: "Nếu Minh Doãn quen dùng đồ Quế tẩu nấu thì đành thế, nhưng thu mua nguyên liệu nấu ăn thì cứ để quản gia trong phủ đi làm, để bên con đỡ vất vả."
"Con cũng nghĩ là như vậy, không phải chỉ là gà, thịt, tôm, cá sao? Nhưng là Chu mama yêu cầu cao, gà thì phải là gà trống nặng đúng hai cân, cá trích phải nặng sáu lạng, dài không quá ba tấc, ngay cả cải trắng cũng chỉ lấy lõi bên trong, con vừa nghe đã đau cả đầu, không dám để cho quản gia trong phủ đi mua, đã dặn Chu mama tự tay xử lý chuyện phiền toái này rồi ạ." Lâm Lan phàn nàn.
Hàn Thu Nguyệt nghe xong, cười nhạt: "Nhiều yêu cầu như vậy, gọi người ngoài đi làm thật đúng là không thể nào yên tâm."
Một câu ám chỉ, ý nói Lâm Lan coi người làm Lý phủ là người ngoài. Lâm Lan làm bộ như không hiểu, vẫn vẻ mặt rầu rĩ như cũ: "Chu mama biết những thứ này cũng là do học được từ quản gia phủ Tĩnh Bá Hầu, ban đầu phu nhân công bố danh sách thực phẩm nên mọi người rất chú ý, Chu mama liền ghi nhớ, thực sự thì nghe xong đúng là dọa người."
Hàn Thu Nguyệt cười nói: "Tĩnh Bá Hầu vẫn luôn mong ngóng có con, đương nhiên sẽ chú ý chuyện ăn uống."
"Cũng được, tùy các con, ta cũng không thể giúp được chuyện đó, nhưng sau này phí thu mua nguyên liệu nấu ăn sẽ lấy tiền của Lý gia, dù gì Minh Doãn cũng là con của lão gia."
Hàn Thu Nguyệt cho rằng Lâm Lan sẽ từ chối, không nghĩ Lâm Lan lại cao hứng nói: "Vậy thì thật là cám ơn mẫu thân."
Bạc này vốn dĩ là thuộc về Minh Doãn, nàng đương nhiên không từ chối.