Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 74 : Lộ liễu

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Thỉnh an trở về, Lâm Lan đem chuyện ngày hôm nay nói với Chu mama, Chu mama cười nói: "Ha ha, nếu bà ta đã hào phóng như thế thì chúng ta sẽ không phụ lòng, ta sẽ nói Quế tẩu đi mua hơn năm cân nhân sâm, mấy cân huyết yến cực phẩm."



Ngân Liễu khúc khích: "Chu mama, mama làm vậy có độc ác quá không, nghĩ bắt người ăn nhân sâm thay củ cải sao?"



Chu mama cười nói: "Không tốn bạc của mình, bắt người ăn sâm thay củ cải có gì không được?"



Lâm Lan cũng cười, hỏi: "Điền mama mấy ngày nay đã yên phận chưa?"



"Bà ta vô cùng thanh nhàn, không có chuyện gì cả, an vị cắn hạt dưa, tìm người tán gẫu, có điều tất cả mọi người đều không để ý bà ta, bà ta lại cứ cố tỏ ra vui mừng."



Chu mama cười lạnh nói. "Ừ, cứ để bà ta nhàn rỗi, Thư Vân cùng Thư Phương thì thế nào?"



"Trước mắt hai người này vẫn hoàn thành nhiệm vụ, làm việc chăm chỉ."



"Tiếp tục ngó chừng." Lâm Lan phân phó.



Đang lúc trò chuyện, Bạch Huệ tiến vào, cầm trong tay mấy bản mẫu hoa. "Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ mang mẫu hoa tới, nhị thiếu phu nhân chọn đi ạ."



Chu mama đi ra ngoài trước, Lâm Lan cầm lấy mấy mẫu hoa, nhìn qua một lượt, cuối cùng chọn mẫu hoa lan: "Chọn cái này đi, đơn giản dễ nhìn."



Bạch Huệ cười đáp: "Vậy nô tỳ chọn cái này thêu."



Lâm Lan nói: "Vẫn kịp sao?"



Bạch Huệ vội nói: "Kịp ạ, nô tỳ nhất định thêu xong trước khi nhị thiếu gia đi thi." "Vậy thì cực khổ cho em rồi."



Lâm Lan khẽ cười nói. "Không hề ạ, nô tỳ đi trước."



Bạch Huệ quỳ gối thi lễ, cầm lấy mẫu hoa lan rồi cao hứng đi ra. Lâm Lan cười khổ, chỉ là thêu cho Minh Doãn một cái túi thơm mà Bạch Huệ đã cao hứng như vậy, cười như không khép được miệng lại, nói Bạch Huệ không hề có tâm tư gì với Minh Doãn, quỷ cũng không tin.



Ngân Liễu nói: "Đừng nghĩ hoa lan dễ thêu, nhìn đơn giản nhưng cũng phải tốn công phu mấy ngày mấy đêm, Bạch Huệ tỷ lại bận rộn rồi."
Lý Minh Doãn vội vàng gật đầu, ước gì Lâm Lan đi nhanh lên. Lâm Lan đi hai bước, Lý Minh Doãn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, không ngờ rằng Lâm Lan chợt xoay người: "Mới vừa rồi tôi đã nói với anh..."



Lâm Lan ngơ ngẩn, mặt Lý Minh Doãn sao lại đỏ bừng như như nàng vậy...



Lý Minh Doãn vội ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Cô nói rất có lý, chúng ta cứ thế mà làm."



Lâm Lan cười cười, vội vàng xoay người xuống lầu, mặt lại đỏ bừng lên. Không cẩn thận bị Lý Minh Doãn thấy rồi, người này, nhìn không giống kiểu mẫu cường tráng nhưng hai khối cơ ngực cũng không đến nỗi tệ lắm, săn chắc vô cùng... hồi tưởng lại cảm xúc một chút... mà hình như còn rất dẻo dai...



Ngân Liễu nhìn nhị thiếu phu nhân mặt đỏ bừng đi xuống thì cười giảo hoạt. Lâm Lan vội vã phân phó Cẩm Tú cầm xiêm y tới cho thiếu gia đổi. Cẩm Tú cũng cười khúc khích.



Lâm Lan thấy các nàng cười thì lúng túng giải thích: "Cái đó... nhị thiếu gia làm đổ nước trà lên người."



Giải thích đồng nghĩa che giấu, Ngân Liễu cười hi hi, nói: "Cẩm Tú, còn không mau đi lấy xiêm y, nhị thiếu gia bị ướt nước trà trên người."



Lâm Lan xấu hổ, trợn mắt nhìn Ngân Liễu một cái: "Đi với ta tới phòng thuốc."



Ngân Liễu cùng Cẩm Tú dùng ánh mắt trao đổi, nhị thiếu phu nhân đang xấu hổ phải không? Lâm Lan đem phòng nhỏ phía Tây làm phòng chế dược, mua đủ tất cả dụng cụ để thuận tiện chế dược.



Lâm Lan vốn định làm Lục Thần hoàn nhưng Hoắc Hương hoàn cùng Minh Thần hoàn Lý Minh Doãn sử dụng đã hết, cho nên làm hai thứ này trước.



Nghe nói nơi thi vô cùng nóng bức, thí sinh mấy ngày đó dễ bị bí bách, từ đó sinh ra cảm nắng, Hoắc Hương hoàn trị cảm nắng rất tốt, còn về Minh Thần hoàn là để Minh Doãn nâng cao tinh thần.



Lâm Lan buồn bực trong phòng dược hồi lâu, suy nghĩ mãi không thông suốt: Không phải là đụng vào hai hạt nhỏ kia, sờ chút cơ ngực thôi có sao? Có gì mà hồn xiêu phách tán.



Nghĩ tới đó ném chày giã thuốc cho Ngân Liễu: "Em làm tiếp đi, chưa xong thì đừng nghĩ nghỉ ngơi." Nói xong vỗ vỗ tay rời đi.



Ai bảo nha đầu này vừa rồi dám cười nhạo nàng, phạt làm cu li, để xem sau này còn dám cười nhạo nàng nữa không.



Ngân Liễu khóc không ra nước mắt, chỉ cười có mấy tiếng thôi mà, tại sao thế? Tại sao?