Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 78 : Rất oán giận
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Lý Kính Hiền nổi giận đùng đùng chạy thẳng tới An Hòa đường. Hàn Thu Nguyệt thấy sắc mặt lão gia xanh mét, trong lòng biết không ổn, cũng không kịp cho hạ nhân lui ra, liền thấy lão gia xông thẳng vào phòng, nhấc chân đạp vào người bà ta một cái.
Hàn Thu Nguyệt bay lên, đụng "rầm" một cái vào bàn thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ. Hạ nhân cả phòng bị dọa mặt tái mét không còn hạt máu, chưa từng thấy lão gia nóng giận như thế này, ngay cả phu nhân cũng bị đạp bay như thế, còn có ai dám lên tiếng?
Khương mama vốn có chút địa vị trong phủ, bình thường trước mặt lão gia cũng có thể nói lên mấy câu, bất chấp tình hình nước sôi lửa bỏng, tiến lên đỡ phu nhân: "Phu nhân, người không sao chứ?"
Hàn Thu Nguyệt vịn tay bà ta, nước mắt đã vòng quanh, đau trong tâm hơn đau thể xác, lão gia lại đạp bà ta như vậy trước mặt hạ nhân, thế này thì bà ta còn mặt mũi nào nữa? Sau này làm sao có thể làm gia chủ được? Hàn Thu Nguyệt há miệng định nói gì đó.
Lại nghe lão gia gầm lên giận dữ: "Ngươi im miệng cho ta."
Hàn Thu Nguyệt hoảng sợ, ngậm chặt miệng. "Người đâu, đem toàn bộ người làm trong phòng bếp tới đây cho ta.".
Lý Kính Hiền lớn tiếng nói. Lập tức có người chạy đi phòng bếp gọi Khâu mama, không bao lâu, Khâu mama dẫn theo một đám hạ nhân chạy tới, nhất loạt quỳ gối ngoài cửa.
Ánh mắt Lý Kính Hiền sắc như dao, lướt qua tất cả một lượt, lớn tiếng hỏi: "Súp của nhị thiếu gia là ai làm?"
Khâu mama sợ hãi liếc phu nhân đang co quắp dưới đất, nơm nớp lo sợ trả lời: "Là... là lão nô ạ."
Lý Kính Hiền lại hỏi: "Còn kẻ nào đưa sang?"
Tịnh Hương đang quỳ liền lết lên hai bước, giọng nhỏ như muỗi: "Là nô tỳ."
"Người đâu, lôi hai kẻ này, thêm cả Khương mama, đánh mỗi người hai mươi roi. Triệu quản gia, ngươi đi quan sát cho ta, nếu dám đánh nhẹ một cái, toàn bộ sẽ do người nhận hộ."
Khương mama bị dọa khiến chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống bên cạnh phu nhân, không nghĩ tới, ngay cả bà ta lão gia cũng muốn đánh, nhất thời không biết làm sao, kêu oan ư? Chỉ sợ lão gia giận quá, tra rõ ra thì không biết hậu quả thế nào, nhưng nếu không kêu, hai mươi trượng kia, thân già bà ta không thể gánh nổi.
"Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân... Bên An Hòa đường giờ đang loạn ầm ĩ, lão gia sai người đánh Khâu mama, Tịnh Hương và cả Khương mama mỗi người hai mươi trượng, lại ra lệnh Triệu quản gia đứng coi chừng, không được thiếu một roi. Sau đó đại thiếu gia cùng biểu tiểu thư cũng chạy tới, bị lão gia mắng đuổi về, lão gia cho người thu dọn đồ đạc, trong tối nay phu nhân phải ra ngoài thành, tới nông trang phía thành Tây, nô tỳ còn nghe nói, phu nhân bị lão gia đạp cho một cước."
Cẩm Tú đem toàn bộ những gì mình thăm dò được ra nói một hơi.
Vốn dĩ chuyện phu nhân bị lão gia tung chân đạp là chuyện không thể nào bàn tán, nhưng hiện tại mụ phù thủy thân mình còn chưa lo xong, Khương mama đang bị ăn gậy, không ai dán miệng hạ nhân được, bọn họ thừa dịp tha hồ mở miệng xôn xao.
Lâm Lan nghe thấy mụ phù thủy bị ăn một đạp thì lòng dâng lên một tia thống khoái, mắng nhiếc thế nào cũng chẳng thể hả dạ bằng một đòn kia.
Chu mama cười nói: "Đạp thì hay rồi."
Dù sao trong phòng này cũng không có người ngoài, Chu mama to gan nói ra. Lý Minh Doãn chỉ khẽ cười nhạt, phụ thân vì giữ vị trí nhi tử của hắn trong lòng phụ thân vẫn còn chút trọng lượng, tuy nhiên, Lý Minh Doãn hiểu rõ, không phải bởi vì hắn là nhi tử Lý Kính Hiền, mà là nhi tử này, không thể khinh thị mà thôi.
"Được rồi, mọi người đừng có lộ ra vui mừng hớn hở đấy nhé, chúng ta hẳn là tức giận, hẳn là thương tâm khổ sở lắm, có hiểu hay không." Lâm Lan ngâm nga nói.
Đám người Cẩm Tú, Như Ý nhất thời không hiểu, tại sao lại không nên cao hứng chứ? Rốt cuộc phu nhân cũng nhận được báo ứng rồi.
Lâm Lan nhìn thần sắc mờ mịt của bọn họ thì kiên nhẫn giải thích: "Nhị thiếu gia của mọi người suýt chút bị hại, chẳng lẽ không buồn rầu sao? Mọi người phải tỏ ra khó chịu, oán giận chuyện này thì lão gia mới càng sinh khí, mọi người mới càng cảm thấy chúng ta thật sự là quá ủy khuất, phu nhân lại càng mất uy tín, hiểu chưa?"
Chu mama thầm bội phục, vội nói: "Nhị thiếu phu nhân dạy dỗ rất đúng, chúng ta rất buồn bã, cực kỳ oán giận."
Đám người Cẩm Tú không ngừng gật đầu lia lịa: "Đúng là rất oán giận."
Lý Minh Doãn nén cười trong lòng, Lâm Lan thật là một con người kỳ diệu.