Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 79 : Chuẩn bị trước khi đi thi
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Lý Kính Hiền gọi Lý Minh Doãn tới trấn an, Lý Minh Doãn nhân cơ hội này bày tỏ ý muốn lập tức tham gia dự thi nhưng là không yên lòng về Lâm Lan. Lân Lan vừa mới tới phủ, không có chút tiếng nói nào, giống như trường hợp Điền mama, là lão nhân trong phủ lâu năm, sợ rằng không sai khiến được. Mặc dù Lý Kính Hiền cực ít hỏi tới việc trong nhà nhưng cũng biết Điền mama là trợ thủ đắc lực bên Hàn Thu Nguyệt, vì muốn cho Minh Doãn an tâm, cũng để biểu hiện sự quan ái của hắn đối với nhi tử, muốn phong ba vụ rắn độc này trôi qua, Lý Kính Hiền cũng ra lệnh cho Điền mama đi thành Tây cùng Hàn Thu Nguyệt.
Lúc này, Lý Minh Doãn dùng chút kinh sợ cùng với việc Đông Tử bị rắn cắn tạm thời đuổi mụ phù thủy đi, quét sạch cái đinh trong Lạc Hà trai, coi như trong họa có phúc.
Mà Hàn Thu Nguyệt ở nông trang, sáng hôm nay thấy Điền mama mặt mũi xám xịt chạy tới, tức tới mức thiếu chút ngất xỉu. Bọn họ đều cho rằng bão táp đã qua, hiện tại chỉ cần từ từ chờ ngày trời quang mây tạnh, đáng tiếc sự đời không như ý, sự tình phát triển không như bọn họ tưởng tượng.
Bởi vì bản tính con người là tò mò, chuyện lần này đã khơi gợi tính tò mò của một số lượng người không nhỏ, cũng đúng, chuyện này náo động như thế, ai lại không biết. Mọi người bề ngoài tỏ ra không quan tâm nhưng thực sự trong lòng đang gào thét, cho tôi biết đi, cho tôi biết đi, vì vậy lòng vòng quanh co muốn thăm dò chân tướng.
Mà trên dưới trong Lạc Hà trai dạo này mặt mày ai nấy buồn thảm, bộ dạng muốn nói lại thôi, hỏi gì thì chỉ lắc đầu thở dài, hỏi thêm chút nữa thì ấm ức nói: "Nhị thiếu phu nhân của chúng ta phân phó rồi, dĩ hòa vi quý, chuyện đã qua thì cho nó qua đi."
Người nào người nấy mặt mũi âu sầu như nhau, thái độ như nhau, ngôn ngữ ẩn nhẫn ủy khuất như nhau khiến cho người nghe bị lọt vào sương mù, không khỏi sinh ra nhiều loại phỏng đoán. Lão gia thì dốc hết sức giữ nhị thiếu gia ở lại, còn tự cổ chí kim, mẹ kế bao giờ chẳng ác độc với con chồng, đây là cách nghĩ chung của tất cả mọi người, vì vậy, nhất thời lời đồn cực kỳ bất lợi về phu nhân lặng lẽ lưu truyền ra.
"Đại thiếu phu nhân, tiếp tục như thế này thì không được, vạn nhất lời đồn này truyền ra bên ngoài." Lục Ỷ lo lắng nhắc nhở đại thiếu phu nhân.
Phu nhân không có ở nhà, trách nhiệm chủ mẫu nặng nề dĩ nhiên rơi trên vai đại thiếu phu nhân. Vốn dĩ đây là cơ hội tốt cho đại thiếu phu nhân biểu hiện nhưng đại thiếu phu nhân chỉ triệu tập quản gia và nhóm mama có một lần, nhàn nhạt phân phó, trong lúc phu nhân không có ở đây, trừ phi có chuyện trọng đại thì mới phải xin chỉ thị của nàng, còn lại hết thảy dựa theo quy củ phu nhân đề ra mà làm. Cứ như vậy, bọn hạ nhân vô cùng cao hứng, yên chí rằng, đại thiếu phu nhân làm chủ mẫu cũng chỉ là vật trang trí.
Lục Ỷ không thể hiểu được, cùng Hồng Thường võ mồm một hồi, muốn khích lệ ý chí chiến đấu của nhị thiếu phu nhân, nhưng nhị thiếu phu nhân lại nói: "Làm chủ mẫu chẳng qua chỉ là tạm thời, không bao lâu nữa phu nhân sẽ trở về, ta cần gì phải làm kẻ ác, chỉ cần trên dưới không xảy ra chuyện đại sự gì là tốt rồi."
Được rồi cho dù là đại thiếu phu nhân nói rất đúng nhưng hiện tại chuyện "lớn" kia đang đồn ầm ĩ rồi, Lục Ỷ thân là trung bộc buộc phải nhắc nhở đại thiếu phu nhân, phòng miệng lưỡi hạ nhân...
Đinh Nhược Nghiên nghe vậy, nhíu mày nhăn mặt, trầm ngâm nói: "Em đi tìm Triệu quản gia, truyền lời ta... ngày mai hai vị thiếu gia phải tham gia dự thi rồi, nếu có chút lời đồn nào ảnh hưởng tới hai vị thiếu gia, khiến cảm xúc hai người có vấn đề thì chuẩn bị đồ đạc rời khỏi phủ."
Lục Ỷ vui mừng nói: "Vâng, nô tỳ đi ngay. Đại thiếu phu nhân nói mấy câu đó mới giống như chủ mẫu chứ.
Lục Ỷ vừa đi, Đinh Nhược Nghiên gọi Hồng Thường, hỏi: "Đồ dùng hai vị thiếu gia chuẩn bị xong chưa?"
"Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, điểm tâm đã bày xong." Ngân Liễu tới bẩm.
"Đi thôi, đồ điểm tâm Quế tẩu làm rất ngon, anh ăn nhiều một chút, mấy ngày tới đều phải ăn đồ khô rồi."
Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng ngủ. Trên bàn đã bày rất nhiều món, quả là một bữa tiệc thịnh soạn, Quế tẩu làm bánh ngọt, ngụ ý từng bước thăng chức, còn có gà xé phay xào hạt dẻ, ngụ ý Cát Tường Như Ý, cháo ngũ cốc, ngụ ý năm đời đăng khoa...
Tóm tại món nào cũng mang ý Cát Tường. Trước ánh mắt tha thiết của Lâm Lan cùng Chu mama, Lý Minh Doãn ăn mỗi món vài miếng, đem tất cả Cát Tường nuốt vào bụng. Điểm tâm xong, Lâm Lan đưa Lý Minh Doãn ra cửa phủ. Lý Minh Tắc cùng Đinh Nhược Nghiên đã đứng ở đó, Lý Kính Hiền cũng tới đưa tiễn.
Lý Minh Tắc thấy Minh Doãn tới, cười híp mắt nói: "Nhị đệ khoan thai tới chậm, có thể thấy được là đã định liệu trước, lần này nhất định trúng tuyển rồi."
Lý Minh Doãn chắp tay nói: "Đại ca ra sớm, có thể thấy được là đã chuẩn bị đầy đủ, lần này dự thi, nhất định văn tuôn như suối, tài năng được thể hiện hết."
Minh Tắc ha ha cười một tiếng: "Mượn nhị đệ chúc tốt lành rồi."
Lý Kính Hiền cất lời tình ý sâu xa: "Khoa thi lần này, Thánh thượng vô cùng coi trọng, các con phải bình tĩnh ứng đối, đừng nóng vội hỏng chuyện, cha ở nhà đợi tin tốt của các con."
Hai người chắp tay thi lễ, nhất tề nói: "Nhi tử nhớ kỹ."
Đinh Nhược Nghiên đưa mắt nhìn hai người bước đi, trong lòng ngàn vạn cảm khái, hi vọng Minh Doãn kỳ khai đắc thắng*, hi vọng Minh Tắc mã đáo thành công**.
(* Kỳ khai đắc thắng: vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.
** Mã đáo thành công: Thành công tức thì.)