Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 32 : Sẽ không ghét bỏ em
Ngày đăng: 15:17 18/04/20
"Được rồi được rồi! Nhưng mà lần này em cũng không nên ở trong nhà của Duy Đông nữa. Tô Tô đã trở lại rồi, em phải để cho vợ chồng trẻ nhà người ta ân ân ái ái nữa chứ, em còn càn rỡ cố tình vào ở nhờ nhà Duy Đông làm cái gì, mau cùng anh về nhà đi."
Tư Dận hòa nhã đi tới gần ôm vào bả vai của Ương Ương. Ương Ương hừ lên một tiếng, lúc này mới xoay người lại, vẻ bất đắc dĩ: "Vậy sau này anh có còn cùng gây gổ với em nữa không?"
"Không dám, không dám nữa!" Tư Dận cuống quít đáp lại.
Tô Tô liền cười khanh khách: "Ha ha, Tư Dận ơi Tư Dận, anh mà cũng có ngày hôm nay sao!"
"Anh đây là cam tâm tình nguyện, em cứ ở đó mà ao ước đi!" Tư Dận kéo Ương Ương đi về hướng xe ô tô đang đỗ: "Duy Đông, hôm nào chúng ta ra ngoài uống rượu, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn bây giờ chúng tôi đi về trước đã."
"Hai người trở về đi thôi, trở về đi thôi, về sau cũng đừng nên cãi nhau..."
Nguyễn Duy Đông bộ dạng rất giống một người anh cả, ân cần dặn dò, sau đó nhìn xe của bọn họ đi rồi, anh mới kéo Tô Tô đi về nhà.
Xe khởi động đi được một lúc, gương mặt của Ương Ương vẫn luôn một mực tươi cười đến lúc này mới từ từ trở nên ảm đạm. Cô tránh ra khỏi cánh tay của Tư Dận, quay mặt nhìn ngoài cửa xe, trầm mặc không nói lời nào.
"Em đã ly hôn rồi sao?" Tư Dận liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng hỏi thăm, anh có chút vui vẻ, nhưng cũng có chút đau lòng. Thoạt nhìn cũng thấy Ương Ương không tốt lắm, so với lần trước anh gặp cô thì nhìn cô bây giờ giống như một bông hoa héo vì khô nước.
"Vâng!." Ương Ương gật đầu một cái: "Em ly hôn rồi."
"Như anh đã nói, câu nói trước đây của anh vẫn có giá trị như cũ."
Tư Dận chợt buông ra một câu không rõ ràng, Ương Ương liền kinh ngạc nhìn anh, hỏi: "Nói cái gì cơ?"
"Có phải là anh bị bệnh hay không hả?" Ương Ương chẳng thèm để ý đến thái độ của Trần Tấn Nhiên, dứt khoát giằng cánh tay của mình ra: "Trần Tấn Nhiên, anh mà còn đi theo tôi nữa, tôi lập tức báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát sao? Chỉ sợ là cô đã quên mất một chuyện, tôi đây vẫn còn chưa ký vào bản thỏa thuận ly hôn kia đâu!"
"Sao vậy, tôi đã làm tổn thương người phụ nữ mà anh yêu mến thành ra như vậy, anh vẫn còn không muốn ly hôn với tôi để cưới cô ấy hay sao?"
Ương Ương khẽ cười, liếc nhìn anh một cái đầy vẻ khinh miệt. Cho đến bây giờ, quả thật cô không sao hiểu nổi người đàn ông này muốn làm cái gì nữa.
"Cô..." Trần Tấn Nhiên hận đến mức lập tức hàm răng nghiến chặt lại: "Chuyện của tôi không cần cô phải quan tâm tới, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ cưới Y Lan. Nhưng mà bây giờ muốn tôi giúp cho cô được thuận lợi theo ý của cô, chuyện đó tuyệt đối không bao giờ xảy ra!"
"Chuyện tình yêu của anh như thế nào đó là chuyện riêng của anh, dù thế nào tôi cũng không muốn còn phải nhìn thấy anh nữa. Trần tiên sinh, một ngày ngài kiếm được bạc tỷ như vậy, cũng không nên cứ ở đây mà tiếp tục dây dưa không rõ, đối với một người phụ nữ như tôi đây. Thật xin lỗi, đến lúc tôi phải về nhà rồi."
"Tôi mà dây dưa với cô sao?" Trần Tấn Nhiên nổi đóa...
"Thế nào? Chẳng lẽ là tôi đã mời anh tới đây, đứng ở bên ngoài phòng làm việc của tôi để trông chừng cho tôi hay sao? Anh là một người đàn ông, lại có thể từ một nơi xa chạy tới đây để gây gổ với tôi hay sao?Anh quá nhàm chán cho nên không chịu nổi nữa, phải tới đây để tán gẫu hay sao?"
Ương Ương mắng anh không chút khách khí. Trần Tấn Nhiên bị Ương Ương chọc tức đến xanh cả mặt, vừa định phát tác cơn giận, thì Ương Ương cũng đã đưa tay ngăn cản một chiếc xe taxi ngồi lên xe. Trần Tấn Nhiên tức giận đến sắp nổi điên. Anh lập tức cũng khởi động xe đuổi theo cô. Nhưng không ngờ Ương Ương lại đã dặn tài xế cho xe chạy vòng tới vòng lui ở trên đường, nhất định không trở về nhà. Trần Tấn Nhiên vốn không quen thuộc đường xá lắm, cho nên chỉ chốc lát sau đã bị tài xế xe taxi bỏ rơi. Trần Tấn Nhiên đành phải lái xe hòa vào ở trong dòng xe cộ. Nhưng lúc này lại đúng thời gian cao điểm của giờ tan tầm, người đi lại trên đường đông nghịt, tưởng như sắp làm người ta chết ngạt đến nơi Trần Tấn Nhiên tức giận đến mức gần như thiếu chút nữa đập vỡ tay lái.
Suốt hai ngày trời, tâm trạng của Ương Ương không thể nào mà vui vẻ nổi. Quả nhiên, ngày hôm sau người đàn ông kia cũng không trở lại nữa. Nghe đồng nghiệp nói, ngày trước cũng rất nhiều lần nhìn thấy anh cứ trấn giữ ở bên ngoài phòng làm việc, bọn họ cũng rất buồn bực không hiểu tại sao anh lại cứ đợi ở chỗ này để làm gì.
Ương Ương thầm suy nghĩ trong lòng, đến tột cùng người đàn ông này phát điên vì chuyện gì vậy? Mục đích của anh không phải là muốn Tống Ương Ương cô chủ động nói lên lời yêu cầu ly hôn đó sao? Hiện tại tâm nguyện của anh đã hoàn thành, tại sao anh vẫn còn giống như là một người điên, cứ thích dây dưa không rõ với cô như vậy?