Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 33 : Mối quan hệ không thể chém đứt

Ngày đăng: 15:17 18/04/20


Giờ tan việc Tư Dận đến đón Ương Ương đi ăn bữa tiệc lớn, sau đó hai người lên xe về nhà, ai ngờ vừa xuống xe, đã thấy con người đáng ghét giống như là âm hồn bất tán kia, đang tiến lại gần.



"Quả nhiên là anh." Ánh mắt Trần Tấn Nhiên lạnh lùng nhìn Tư Dận, "Tống Ương Ương, ánh mắt của cô cũng không thế nào tốt hơn được sao?"



"Mắc mớ gì tới anh chứ!" Ương Ương tuyệt nhiên mặc kệ anh, xoay người kéo Tư Dận cùng đi vào thang máy: "Tư Dận, chúng ta về nhà đi."



"Tống Ương Ương, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, hai chúng ta còn chưa ly hôn đâu, vậy mà cô đã ở cùng một chỗ  với người đàn ông khác, làm sao cô lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?"



"Đúng vậy đó, tôi đây là đã học theo ngài đó! Ngài đừng quên, ngày đầu tiên chúng ta vừa mới vừa kết hôn, anh đã mang theo người phụ nữ khác đi ra ngoài." Tay của Ương Ương nắm chặt hơn vào cánh tay của Tư Dận, cười híp mắt mở miệng đáp lại.



Tại sao ngày trước anh lại không hề phát hiện ra Ương Ương lại là một cô gái nhanh mồm nhanh miệng như vậy nhỉ! Trần Tấn Nhiên bị Ương Ương nói lại một câu, á khẩu không sao trả lời được.



"Trần tiên sinh, chúng tôi đi lên trước." Tư Dận hướng về phía Trần Tấn Nhiên gật đầu một cái, nhẹ nhàng kéo đi Ương Ương bỏ đi. Hai người xoay người nhấn thang máy, sau đó chuẩn bị bước vào.



Trần Tấn Nhiên chợt sải mấy bước cũng chen vào theo, cùng với hai người bọn họ đi vào thang máy.



Ương Ương lập tức sửng sốt: "Trần Tấn Nhiên anh định làm cái gì vậy?"



"Không làm gì hết! Dù nói thế nào, một thời hai chúng ta đã là vợ chồng, tôi đã đến cửa nhà cô,  chả lẽ cũng không thể cho tôi đi vào trong đó mà ngồi một chút được hay sao?"



"Anh có bệnh à?" Ương Ương rầm một tiếng nhấn nút thang máy. Thang máy dừng lại ở nửa đường, Ương Ương lập tức kéo Tư Dận đi ra ngoài: "Tư Dận chúng ta đi thôi, đừng để ý tới cái người điên này!"
"Chuyện gì vậy, thím cứ việc nói ra, cần gì phải để ý nhiều như vậy!"



"Lão gia gọi điện thoại tới, nói là một ngày gần đây có khả năng sẽ trở về đây một lần, một là bởi vì có một chút công việc, thứ hai, chính là muốn xem đứa cháu đích tôn của mình ra đời một chút..."



Lạch cạch một tiếng, đôi đũa trong tay Ương Ương lập tức bị rơi xuống trên bàn, cô trợn to hai mắt nhìn lại thím Lý: "Thím Lý, thím không nói đùa đấy chứ? Thời gian trước, chẳng phải bố chồng cháu bị bệnh nặng đến mức không thể rời khỏi giường nổi nữa đó sao?"



Thím Lý thở dài, "Cũng từ chuyện cháu mang thai lần đó, thím gọi điện thoại đi Singapore, nghe thấy một chuyện tốt như thế, lão gia liền cao hứng cho nên bệnh này cũng tiến triển tốt hơn quá nửa! Bây giờ lão gia có thể ăn có thể ngủ rất tốt, vì thế liền muốn trở về đây xem một chút!"



"Chuyện này… vậy phải làm sao bây giờ? Đứa trẻ, đứa trẻ đã..."



Ương Ương vô cùng lo lắng nhìn lại thím Lý, chuyện này nếu như để cho cha chồng cô biết, nguyên nhân xảy ra cái chuyện “tam trường lưỡng đoản” (*) này, Trần Tấn Nhiên còn không giết chết cô ấy chứ!



(*) Tam trường lưỡng đoản: dịch nghĩa: Ba dài hai ngắn. Nghĩa bóng: chỉ một chuyện không hay đã xảy ra. Trong đoạn văn trên ý muốn nói: Ương Ương lo sợ cha chồng biết được nguyên nhân xảy ra của chuyện không hay này, là do cô sơ ý nên làm cho cả hai đứa trẻ của Trần Tấn Nhiên bị sinh non.



Về phần Ương Ương, ngược lại cô cũng không sợ Trần Tấn Nhiên, chẳng qua là vì chuyện cha chồng của cô về nước lần này. Lúc đó đương nhiên là Trần Tấn Nhiên cũng sẽ phải biết chuyện cô mang thai. Nhưng cô hoàn toàn không muốn cái người đàn ông biến thái kia biết cô đã từng mang thai đứa trẻ của anh, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy ghê tởm!



"Trước hết cứ gạt lão gia đã, nhất định phải lừa gạt lão gia bằng được. Sức khỏe của lão gia hiện giờ không thể chịu được sự giày vò như vậy, theo cháu thấy, lão gia trở lại chỉ nên ở mấy ngày, sau đó phải trở về Singapore ngay. Về sau này chúng ta sẽ từ từ nói cho lão gia biết sau, tránh cho lão gia trong khoảng thời gian ngắn bị sốc không thể chịu nổi nguyên nhân của những chuyện đã xảy ra!"



Thím Lý lập tức cân nhắc hơn thiệt rồi đưa ra quyết định. Bây giờ hoàn toàn  không phải là thời cơ tốt để nói rõ mọi chuyện. Ương Ương tuy bướng bỉnh như một đứa trẻ, nhưng tính tình lại rất lương thiện và trong sáng, nghĩ đến sự yêu thương quý mến của của lão gia đối với Ương Ương, cho nên thím cũng không đành lòng để cho ông cụ bị mừng hụt trong chuyện này..