Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 51 : Anh đã tỉnh lại

Ngày đăng: 15:18 18/04/20


Trong lòng con trai ông chỉ có một mình Ương Ương, nó đã quyết định không muốn tái giá với người khác. Nhưng mà nếu như nó không chịu kết hôn, đến khi nào thì nhà họ Trần mới có thể có người nối dõi? Nếu như đứa con trai cả của ông mà không bị chết sớm, ông cũng không cần phải lo lắng giống như bây giờ!



Ương Ương cụp hàng lông mi thật dài xuống. Cô không đành lòng để cho người già phải thất vọng, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói một câu đượm vẻ buồn buồn: "Ngài để cho con suy nghĩ đã."



Trần Tấn Nhiên nằm trong bệnh viện đã tròn một tuần lễ, nhưng đến bây giờ anh vẫn còn bị hôn mê bất tỉnh. Nơi đáy lòng Ương Ương chút hi vọng mong manh kia ngày một ảm đạm dần. Mỗi một ngày trôi qua Ương Ương lại càng thấy sợ hãi. Trần Tấn Nhiên thật sự sẽ không thể tỉnh lại thì sao, hoặc là, một ngày kia, vào buổi sáng khi cô mở mắt ra, anh đã không còn hô hấp nữa.



Ương Ương có chút hoảng hốt. Cô nằm gục mặt xuống ở bên cạnh giường bệnh của Trần Tấn Nhiên. Hôm nay lớp băng gạc trên mặt anh đã được tháo bỏ, vết sẹo nằm vắt qua má trái của anh làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, thoạt nhìn có chút dọa người. Ương Ương không khỏi đưa tay nhẹ sờ lên vết sẹo: "Trần Tấn Nhiên, anh hãy mau chóng tỉnh dậy đi..."



Hơi thở của Trần Tấn Nhiên vẫn đều đều như có như không. Ương Ương cảm thấy nản lòng thoái chí không nói ra được, nhẹ nhàng áp sát mặt vào trên cánh tay của anh. Ngày xưa trên cánh tay này bắp thịt luôn căng đầy, giờ đây cũng không còn nhìn thấy nữa rồi. Chỉ trong vòng một tuần anh đã gầy đi thật nhanh, thoạt nhìn thật sự đã sắp không thành hình người nữa rồi. Nước mắt của Ương Ương liền chợt rơi xuống.



Cô đã từng hận anh, nhưng cũng rất yêu anh, cô không muốn anh chết, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ, cô cũng không muốn anh chết.



Chợt cánh tay đang áp dưới gương mặt của cô hình như hơi có chút nhúc nhích. Ương Ương lập tức ngẩng phắt lên, hai mắt trợn to nhìn anh, cô thấy ngón tay của anh hơi co rút một chút, dường như muốn nâng lên, nơi mí mắt lúc này cũng hơi rung động, tựa như đang muốn mở ra. Ương Ương kích động, trái tim đập thình thịch loạn xạ. Cô một phát túm lấy tay anh, nhẹ nhàng gọi anh từng tiếng từng tiếng: "Tấn Nhiên, Tấn Nhiên..."



Anh mở mắt, nhưng cái nhìn vẫn còn mơ hồ chưa thấy được rõ ràng mọi vât. Người đang ở trước mặt anh là ai vậy nhỉ? Giống như là cô, nhưng anh lại không thể tin được đó là cô… từ trước đến giờ Ương Ương chưa bao giờ để lộ nụ cười như vậy ở trước mặt anh… làm sao có thể là cô...



"Tấn Nhiên, Tấn Nhiên!!!" Ương Ương vui mừng gọi tên của anh, sau đó quay mặt hướng về phía ngoài cửa, lớn tiếng kêu: "Bác sĩ, y tá, anh ấy đã tỉnh lại,  anh ấy đã tỉnh lại rồi!"



Là giọng nói của cô, nghe vô cùng gấp gáp, vô cùng lo lắng, nhưng lại hàm chứa nỗi mừng vui tràn ngập.



"Ương… Ương?"




Ương Ương ngồi ở một bên, hơi cúi đầu xuống. Còn Trần Tấn Nhiên cũng đang nửa nằm ở nơi đó, ánh mắt của anh cứ nhìn cô chằm chằm, không hề nháy mắt một cái, mãi cho đến phút cuối cùng, Ương Ương da mặt mỏng, không thể chịu đựng nổi nữa, lập tức nhảy dựng lên, tức giận mở miệng: "Anh nhìn cái gì thế!"



"Anh có làm cái gi đâu, chỉ ngắm nhìn em một chút thôi mà."



Ương Ương cắn cắn môi dưới, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh: "Nếu, như anh đã khỏe lại rồi, vậy thì tôi cũng nên phải trở vềrồi…”



"Ương Ương, bây giờ  anh không thể nào động đậy được, vậy mà em vẫn muốn bỏ đi như vậy hay sao?"



"Tôi… tôi còn phải trở về để xem xét quán cà phê của tôi một chút."



"Ương Ương, chẳng lẽ anh lại không quan trọng bằng cái quán cà phê nhỏ kia của em hay sao?"



Nói nhảm, ba năm nay tôi đây chỉ dựa vào quán cà phê để nuôi sống mình, Đại thiếu gia nhà anh đâu có cung cấp cho tôi một phân tiền chứ.



"Hộ lý được mời cũng khá nhiều, bọn họ đều luôn nghe sai bảo và chăm sóc cho anh. Tôi… tôi… tôi đi đây… anh hãy ngươi bảo trọng..."



Ương Ương cướp đường mà chạy, Trần Tấn Nhiên cũng không lên tiếng ngăn trở. Ương Ương ra khỏi cửa phòng bệnh, thở một hơi dài nhẹ nhõm, đáy lòng lại thoáng xẹt qua sự mất mát không nói ra được. Cô cúi đầu hướng về phía chiếc thang máy. Vô tình trong lúc đi, khi Ương Ương vừa ngẩng đầu lên, thì chợt nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng của người phụ nữ kia. Ánh mắt của cô chợt lóe lên. Ương Ương không khỏi sửng sốt, thế nào mà người phụ nữ kia thoạt nhìn lại có thể quen mắt đến khác thường như vậy nhỉ???



Cho đến khi đi vào trong thang máy, vẻ mặt của Ương Ương vẫn còn mang vẻ thắc mắc. Cô đắm chìm vào trong dòng suy nghĩ, mi tâm nhíu chặt lại thành hình một chữ Xuyên (川).